Sau khi nhận được cuộc gọi từ A Văn, Triệu Trung Vi vội vàng quay lại đồn cảnh sát. Vừa bước qua cửa chính, ông đã đụng phải Hình Phong đang ôm một cái hộp.
Hình Phong cúi đầu đi, bước chân không chậm, tiến thẳng ra cửa. Triệu Trung Vi có ý trêu chọc, cố tình đứng chặn trước mặt anh, chờ anh tự va vào.
Hình Phong đang mất tập trung, không nhận ra chuyện gì. Khi anh kịp phản ứng, chiếc hộp đã rơi xuống đất. Một đôi giày bệt nữ rơi ra khỏi hộp. Anh vội vàng cúi xuống nhặt nhưng Triệu Trung Vi đã nhanh tay hơn, nhặt đôi giày lên, bỏ lại vào hộp rồi trả lại cho anh.
Triệu Trung Vi vừa đưa hộp vừa hỏi: "Giày nữ đấy à?"
Hình Phong cười ngượng ngùng: "Gần đây tôi đi mua sắm, thấy đôi này đẹp nên mua. Nhưng lúc đó hết hàng, tôi bảo họ gửi đến đồn cảnh sát. Không ngờ hôm sau tôi chuyển sang đội trọng án, nên cứ để ở đây mãi."
Thấy Hình Phong có vẻ nhiều tâm sự, Triệu Trung Vi khoác vai anh, kéo anh ngồi xuống băng ghế dài bên cạnh.
"Tôi có nghe mấy anh em nói, lúc xem video giám sát, cậu rất để ý đôi giày bệt của người phụ nữ kia. Sao? Cậu tưởng cô ta là Thiệu Vi à?"
Hình Phong từ cảm giác chột dạ chuyển sang kinh ngạc. Nghe Triệu Trung Vi nhắc thẳng đến tên Thiệu Vi, anh thoáng sững lại: "Không phải cô ấy?"
"Tại sao cậu nghĩ là cô ấy?"
Hình Phong không thể nói rõ, nhưng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy bóng dáng đó, tim anh đã nhói lên một cách bất an, như thể bầu trời yên bình bỗng dưng bị xé toạc bởi một chiếc máy bay.
Hình Phong thành thật trả lời: "Trực giác. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ tóc ngắn đó, tôi đã cảm giác cô ta là Thiệu Vi. Sau đó, từ dáng đi, mỗi người có một cách đi riêng, và cả thói quen mang giày của cô ấy nữa."
"Thầy từng nói, nếu một người thường xuyên mang giày cao gót, cơ bắp của họ sẽ ghi nhớ. Một khi mang giày bệt, cơ bắp sẽ khiến họ bị nghiêng ra sau."
Hình Phong nói, tay v**t v* hộp giày. Triệu Trung Vi chú ý đến động tác đó, vỗ vào hộp giày, để lại một dấu tay lớn trên đó.
"Đây là lý do cậu mua đôi giày này? Cậu định thử cô ta?"
Hình Phong thở dài, định rút thuốc ra hút nhưng bị Triệu Trung Vi nhét cho một viên kẹo cao su.
"Hút thuốc nhiều không tốt cho sức khỏe." Triệu Trung Vi ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "A Phong, có cậu trong đội hình cảnh, tôi rất yên tâm."
Hình Phong vừa nhai kẹo vừa bị câu khen bất ngờ làm nghẹn. Anh ho sặc vài tiếng, cố nhai kẹo cao su, sau đó oán trách: "Gì thế? Sao lại nói mấy câu này lúc tôi đang nhai kẹo cao su chứ?"
Triệu Trung Vi bật cười trầm thấp: "Tôi chỉ thấy cậu không bị tình cảm làm mờ mắt, nên rất vui thôi."
Hình Phong đấm Triệu Trung Vi một cú: "Biến! Nhưng vừa nãy thầy nói 'Cậu tưởng người phụ nữ đó là Thiệu Vi'... là sao? Không phải cô ấy à?"
Nếp nhăn nơi khóe mắt Triệu Trung Vi sâu như hai xoáy nước, nụ cười của ông mang một sức hút như muốn cuốn người khác vào. Đối mặt với sự truy hỏi gấp gáp của Hình Phong, ông lắc đầu: "Không phải cô ấy."
"Thật không?"
"Dựa vào thông tin hiện tại, cô ấy không có thời gian gây án. Chúng tôi đã kiểm tra lịch trình của cô ấy, từ đêm 24 đến ngày 25, cô ấy không có bất kỳ chi tiêu nào liên quan đến việc di chuyển. Trừ khi dùng tiền mặt, còn nếu từ thành phố H về lại Vịnh Hoa Hồng, với thời gian bay mất 1 tiếng rưỡi, tàu cao tốc 4 tiếng, cô ấy sẽ không dại gì đi 13 tiếng chỉ để giết người rồi quay lại. Quá dễ bị phát hiện.
Hơn nữa, chúng tôi đã đối chiếu bản ghi cuộc gọi 3 tiếng trước và sau khi Chung Hán Đình nhận được đồ ăn tối ngày 24. Đúng như lời Thiệu Vi nói, họ không hề liên lạc."
"Đúng vậy, chúng tôi không biết nội dung cuộc gọi của họ vào chiều ngày 24, nếu nói là đã thống nhất từ trước thì cũng có khả năng. Nhưng việc đích thân từ thành phố H về là không thực tế với cô ấy."
Họng của Hình Phong ngứa râm ran, như muốn ho, cuối cùng không nén được, bật ra vài tiếng cười ngớ ngẩn: "Vậy là Thiệu Vi thật sự không phải người đã giết Chung Hán Đình."
Triệu Trung Vi lại phủ nhận: "Tôi chỉ nói là nhân viên giao hàng trong vụ rượu vang không phải cô ấy, còn chai rượu này là ai gửi thì hiện tại chúng ta chưa rõ. Huống hồ..."
Triệu Trung Vi dừng lời, liếc nhìn Hình Phong đang lắng nghe chăm chú. Hình Phong lập tức nhận ra, giả vờ lơ đãng như không nghe gì.
"Thôi được rồi, tôi về đội trọng án đây. Nếu cần gì thì cứ gọi tôi."
Hình Phong đi được vài bước lại quay lại, mạnh mẽ ôm vai Triệu Trung Vi một cái: "Dạo này tôi cứ nghĩ Thiệu Vi chính là người phụ nữ tóc ngắn đó, làm tôi ăn không ngon, ngủ không yên. Cảm ơn thầy đã nói không phải cô ấy, nếu không chắc tôi mất hồn luôn."
"Việc mất hồn không quan trọng, quan trọng là cậu phải luôn nhớ mình là người của đội cảnh sát."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!