"A Vi, chúng tôi đã kiểm tra rượu vang phát hiện ở nhà của Chung Hán Đình và không tìm thấy bất kỳ thành phần thuốc ngủ nào trong đó. Nhưng lượng rượu còn lại trong ly lại chứa thành phần của Zopiclone."
"Đồng thời, trên hung khí tìm thấy trong phòng tắm có hai dấu vân tay lạ ngoài vân tay của nạn nhân, nhưng do hung khí đã bị rửa sạch, Tiểu Lượng vẫn đang cố gắng phục hồi mẫu."
"Tuy nhiên, chừng đó vẫn chưa đủ để chứng minh rằng Chung Hán Đình bị giết hại."
"Vụ án của Chung Hán Đình vẫn chưa được chuyển từ tự sát sang án mạng. Gia đình anh ta rất có thể sẽ kiện chúng ta vì việc xử lý thi thể."
"A Vi, anh phải nhanh lên."
Triệu Trung Vi nghe giọng nói quen thuộc từ đầu dây bên kia, cau mày chặt hơn rồi đáp lại: "Anh biết rồi, cảm ơn em, Dr. Lam."
Lâm Như Tuyết bảo ông nhanh lên, Triệu Trung Vi càng không dám chậm trễ, lập tức chạy đến văn phòng của sở trưởng để xin lệnh khám xét căn hộ của Thiệu Vi.
Sở trưởng nhìn chứng cứ ít ỏi trên bàn, ban đầu không muốn rắc rối thêm, nhưng Triệu Trung Vi vừa mới được thăng chức lên cảnh trưởng. Ông ta không muốn làm mất mặt ông trước dư luận lẫn trong nội bộ, đành phải đẩy tiến trình xét duyệt chậm lại một chút.
Phải đến sáng hôm sau, Triệu Trung Vi mới nhận được lệnh khám xét.
Ông vội vã lái xe đến căn hộ nơi Thiệu Vi đang ở, tiện thể rủ thêm Hình Phong và A Văn, vừa trở về từ cổng trụ sở. A Văn còn ngái ngủ, cắn một miếng sandwich rồi hỏi: "Thầy ơi, sáng sớm mà gấp gáp đi đâu vậy?"
Triệu Trung Vi đưa lệnh khám xét cho A Văn, cậu mở to mắt khi vừa nhìn thấy:
"Má ơi, mình đi khám xét Thiệu Vi? Cái cô vợ của Chung Hán Đình à? Không lẽ lại là vụ giết chồng nữa? Không phải thầy mới phá được vụ mẹ cô ta giết bố cô ta sao?"
Nghe vậy, Hình Phong cau mày, hơi do dự nói: "Thầy ơi, chúng ta đã có bằng chứng xác thực chưa?"
"Chưa có," Triệu Trung Vi nói ngắn gọn: "Thiệu Vi từng có tiền sử sử dụng thuốc ngủ. Chỉ cần tìm thấy thuốc của cô ta, sẽ có hướng phá án."
"Đỉnh thật," A Văn cười mỉa: "Thầy lại sắp tạo nên kỳ tích mới hả? Hai mẹ con đều giết chồng."
Hình Phong nghe không lọt tai, giả vờ khó chịu rồi bảo: "Đừng nói bừa khi chưa có bằng chứng, lỡ truyền ra ngoài ảnh hưởng đến danh tiếng của thầy."
A Văn không bận tâm nhún vai, rồi nhìn thấy băng cá nhân trên mép Hình Phong nên nhiều chuyện hỏi: "Này, đàn anh, ai dán cho anh băng keo kia thế?"
Cậu đưa tay kéo mép băng ra, khiến Hình Phong lập tức đập mạnh vào tay cậu.
"Đừng kéo, rơi ra bây giờ. Tôi tự dán đấy, không được à?"
"Không thể nào, trước đây anh bị ghế đánh bể đầu còn không chịu đến bệnh viện, giờ vết thương nhỏ xíu này lại tự dán băng cầm máu? Anh là cải tháng Mười (*) à?"
(*) Cải tháng mười: phim ngôn tình Quảng Đông thường sử dụng cụm từ "cải xanh tháng Mười" để ngầm ám chỉ nhân vật nữ chính có tình cảm với nhân vật nam chính. Hay gọi là crush, cảm nắng, động tâm, bị con đũy tình yêu quật v.v….
Hình Phong liếc nhanh về phía Triệu Trung Vi đang chăm chú lái xe, rồi vội lấp l**m: "Tôi là tháng Tám, cậu mới tháng Mười. Cậu chuẩn bị xong kỳ thi thăng chức chưa? Sáng sớm đã ồn ào thế."
A Văn vốn hay qua phòng pháp chứng để lấy tài liệu, được các chị gái ở phòng pháp chứng cho ăn không ít đồ ăn vặt. Nghe thấy câu hỏi của Hình Phong thì im bặt, giả vờ ngủ.
Từ sở cảnh sát đến căn hộ khách sạn nơi Thiệu Vi ở cũng không xa, mất khoảng nửa tiếng lái xe. Hôm nay thời tiết không tốt, trời âm u, lác đác vài giọt mưa rơi.
Thiệu Vi đứng trước cửa sổ lớn nhìn ra bầu trời xám xịt, nhấp một ngụm cà phê đắng.
Khi giọt mưa đầu tiên rơi xuống, chuông cửa căn hộ cũng vang lên. Thiệu Vi nhướng mày, bước ra hành lang. Mở cửa, cô thấy gương mặt đáng ghét quen thuộc.
"Sir Triệu, ông đến đây làm gì?"
Triệu Trung Vi đưa lệnh khám xét cho cô, nghiêm túc nói: "Đây là lệnh khám xét đã được phê duyệt liên quan đến vụ tự sát của Chung Hán Đình. Chúng tôi vừa có đột phá mới và cần khám xét căn hộ này. Cô cũng phải đến trụ sở cảnh sát với chúng tôi một chuyến."
Thiệu Vi nghe xong, ánh mắt lại hướng đến Hình Phong phía sau ông. Thấy anh vẫn dán miếng băng cũ từ hôm qua, cô trước tiên nhắc: "Anh nên thay băng cá nhân đi, không thì sẽ nhiễm trùng đấy."
Khi mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hình Phong, cô mới thong thả mở cửa lớn, tự mình lùi sang một bên: "Mời vào, các anh cứ tự nhiên."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!