"Bây giờ không bắt buộc cô phải nói, trừ khi cô muốn nói. Nhưng những gì cô nói sẽ có thể trở thành chứng cứ trước tòa."
Trong căn phòng thẩm vấn kín, chỉ có giọng nghiêm nghị của nữ cảnh sát Vu Tinh vang lên.
Triệu Trung Vi nhìn chằm chằm vào Thiệu Vi ngồi đối diện mình, đang giữ vẻ mặt lạnh lùng. Ngồi bên cạnh Thiệu Vi là đại luật sư Roger La Kiệt.
Ánh mắt của họ khác nhau. Triệu Trung Vi là ánh nhìn soi mói, còn Roger lại mang vẻ châm biếm.
Roger liếc nhanh qua Thiệu Vi rồi hướng về Vu Tinh mà chế nhạo: "Vụ án mà các người nhắc đến đã hết thời hạn truy tố từ lâu, không thể đem ra xét xử. Còn bây giờ lại sử dụng lời cảnh báo Miranda này, thật là làm màu quá mức cần thiết."
Roger nói với giọng điệu ngạo mạn, những câu sắc bén của anh ta khiến Vu Tinh bị đẩy vào thế khó. Gương mặt Vu Tinh đỏ bừng, tức giận đập mạnh xuống bàn:
"Luật sư đại diện, tôi yêu cầu anh chú ý thái độ!"
Roger nhướng mày, nghiêng người về phía trước bàn tam giác, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn. Ánh mắt sắc lẹm nhìn Triệu Trung Vi, anh ta nói:
"Thân chủ của tôi, cô Thiệu Vi, hôm qua đã ủy thác tôi làm luật sư đại diện cho vụ án giết người năm 1994 liên quan đến Thiệu Kiến An. Hôm nay, tôi đi cùng cô ấy đến sở cảnh sát để hỗ trợ điều tra. Trước khi bắt đầu, tôi muốn chúng ta đạt được sự đồng thuận về các điểm sau:
Một, vụ án Thiệu Kiến An bị sát hại năm 1994 đã hết thời hạn truy tố từ 10 năm trước. Vì vậy, bất kỳ lời khai nào của thân chủ tôi hôm nay đều nhằm giúp cảnh sát tái dựng lại diễn biến án mạng năm 1994, không cấu thành căn cứ kết tội."
Hai, thân chủ của tôi, cô Thiệu Vi, vào thời điểm 30 năm trước chỉ mới 5 tuổi, hoàn toàn không có khả năng phạm tội. Tôi hy vọng cảnh sát sẽ không tiết lộ bất kỳ thông tin nào về cô ấy ra ngoài, để tránh làm ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của cô ấy."
Roger dùng ánh mắt hỏi Thiệu Vi có cần bổ sung thêm gì hay không thì nhận được cái lắc đầu từ cô, anh ta mới nhìn về phía Triệu Trung Vi, chờ đợi phản hồi.
Triệu Trung Vi ngước nhìn camera đang ghi hình trong phòng, lặng lẽ gật đầu.
Vu Tinh hiểu ý, lúc này mới đáp lại: "Được."
"Vậy các người có thể bắt đầu hỏi."
Triệu Trung Vi vào thẳng vấn đề: "Cô biết gì về chuyện mẹ cô giết cha cô?"
Roger lập tức ngắt lời: "Phản đối việc cảnh sát đưa ra kết luận dự đoán trước. Tôi nhắc lại, thân chủ tôi đến đây để hỗ trợ điều tra và hoàn toàn không có khả năng phạm tội từ 30 năm trước."
Triệu Trung Vi thay đổi cách hỏi: "Cô có biết mẹ mình đã giết cha mình không?"
Thiệu Vi bình tĩnh trả lời: "Biết."
"Khi nào thì biết?"
"Hôm qua." Cô bổ sung: "Là lúc các người đến cửa phòng tôi."
"Trước đó hoàn toàn không biết gì sao?"
Cô lắc đầu: "Không biết."
Triệu Trung Vi nhướng mày, tỏ vẻ không tin lời cô: "Nhưng cô không có vẻ gì là ngạc nhiên. Tôi cứ tưởng cô đã biết từ trước."
Roger nhắc nhở kịp thời Thiệu Vi: "Cô có thể không trả lời câu hỏi này."
Khác với Roger, Thiệu Vi lại rất ung dung. Cô nhìn Triệu Trung Vi, nói với vẻ thắc mắc: "So với ngạc nhiên, tôi nghĩ mình không quan tâm thì đúng hơn."
Triệu Trung Vi hứng thú hỏi lại: "Không quan tâm?"
Thiệu Vi nhún vai: "Có gì đáng để quan tâm chứ? Chuyện này đã xảy ra 30 năm trước, lúc đó tôi mới 5 tuổi, ký ức về Thiệu Kiến An cũng rất mờ nhạt. Ông ấy là ai, vì sao bị giết, với tôi cũng chẳng khác gì nhau."
"Nhưng người giết ông ấy là mẹ cô, cô không quan tâm việc này sao?"
"Mẹ tôi cũng đã bỏ rơi tôi từ khi tôi 5 tuổi. Tôi còn phải quan tâm gì? Nếu hôm qua các người nói rằng người giết cha tôi là ông ngoại, bà ngoại, hay thậm chí là dì út đã từng nuôi tôi một thời gian rồi lại thấy phiền thì có lẽ tôi còn ngạc nhiên một chút. Nhưng đối với một người đã biến mất khỏi đời tôi 30 năm, tôi thực sự không thấy có gì đáng quan tâm hay ngạc nhiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!