Vừa bước vào nhà, Triệu Trung Vi đã ngửi thấy mùi vịt quay nồng nàn.
Vì mẹ của Triệu Trung Vi mắc bệnh tam cao (*) nghiêm trọng, mà lại hay thèm ăn, hễ ăn là không dừng lại được. Thế nên, trong nhà họ từ lâu đã nghiêm cấm tuyệt đối sự xuất hiện của những món ăn được coi là "độc hại" như vậy.
(*) tam cao: cao huyết áp, cao đường huyết, cao mỡ máu
Nhà của Triệu Trung Vi không lớn. Ông vừa bước qua cửa chính, rẽ qua bức tường chắn là đã tới nhà bếp. Đúng như ông đoán, bà cụ đang ôm một đĩa vịt quay, say mê hít hà hương thơm, thậm chí còn định lấy một miếng nhỏ để ăn vụng.
"Ý, ý, ý!" Triệu Trung Vi không nhịn được gõ vào cửa kính bếp, nhắc nhở bà cụ. Thấy ông về, bà cụ bĩu môi khó chịu, đành miễn cưỡng đưa đĩa vịt trong tay cho ông.
"Không phải con đã nói rồi sao, nếu không phải ngày lễ lớn thì không được mua vịt quay về ăn? Mẹ..."
Thấy ông nhíu mày, chuẩn bị lên lớp, bà cụ nhanh chóng giành phần mở lời trước: "Để mẹ nói rõ trước nhé, con vịt quay béo này không phải mẹ mua đâu, là A Hải mang tới đấy."
Triệu Trung Vi quay người nhìn vào phòng khách trống không: "A Hải đến rồi?"
"Nó ở trên sân thượng đó."
Thấy ông định lên sân thượng, bà cụ vội vàng hỏi thêm: "Nhưng mà... mẹ không thể ăn một miếng nhỏ thôi sao?"
Nhìn mẹ mình, đôi mắt long lanh vì thèm, Triệu Trung Vi kiên quyết trả lời: "Không được."
Năm nay mẹ của ông sẽ mừng thọ 80 tuổi, sức khỏe lại không tốt. Vì vậy, Triệu Trung Vi vẫn sống trong khu tập thể dành cho gia đình cảnh sát mà đồn công an đã phân cho ông từ hơn mười năm trước. Khu nhà này thấp tầng, đối với người già đi lại khó khăn rất tiện lợi. Cũng vì thế, ngày càng có nhiều người già chuyển đến, bạn bè của mẹ ông trong khu cũng ngày một đông hơn.
Bố của Triệu Trung Vi đã qua đời vì bệnh cách đây mấy năm. Sống trong khu nhà náo nhiệt thế này, ít nhiều cũng giúp mẹ ông vơi bớt nỗi buồn.
Nhà họ ở tầng 3, sân thượng nằm trên tầng 7.
Khi Triệu Trung Vi bưng đĩa vịt quay lên đến sân thượng, A Hải đã ngồi tựa vào lan can, một mình uống bia.
"Sao thầy lâu thế?" A Hải quay đầu lại, so với 30 năm trước, giờ ông ta càng toát lên vẻ chín chắn, điềm đạm.
Triệu Trung Vi ngồi xuống chiếc ghế câu cá bên cạnh ông ta, đặt đĩa vịt quay lên chiếc bàn trà nhỏ giữa họ. Ông vừa mở một chai bia, vừa châm chọc: "Sở trưởng Dương (*), sao hôm nay rảnh rỗi đến nhà tôi vậy? Lại còn mang theo 'vũ khí' có lực sát thương lớn thế này."
(*) Cấp bậc cảnh sát Hongkong bao gồm hạ cấp: cảnh viên, cảnh viên cao cấp, trung sĩ (Sergeant), cảnh trưởng; thanh tra (5 cấp); hiến ủy: cảnh ti, cảnh ti cao cấp, tổng cảnh ti, trợ lý sở trưởng, trợ lý cao cấp, phó sở trưởng, sở trưởng.
A Hải không chút khách khí, cầm ngay một miếng vịt quay bỏ vào miệng: "Ừm, quả nhiên chỉ có vị của tiệm Vinh Ký ở Vịnh Hoa Hồng là ngon nhất."
Triệu Trung Vi cũng cầm lấy một miếng vịt quay, ông gần như đã quên mất mình đã bao lâu rồi không ăn vịt quay của Vinh Ký. Rõ ràng trước đây khi còn làm việc ở đồn cảnh sát Vịnh Hoa Hồng, ngày nào ông cũng ăn. Thế mà giờ đây cả năm cũng không ghé qua Vịnh Hoa Hồng một lần.
A Hải nuốt miếng thịt trong miệng, rồi tu một hơi :"Tôi nghe lão Lâm nói rồi, thầy đã so sánh mẫu DNA của con gái Cận Phương Dung với mẫu DNA của nghi phạm năm xưa, chứng minh được Cận Phương Dung đã giết Thiệu Kiến An."
A Hải cụng chai bia với Triệu Trung Vi: "Chúc mừng thầy."
Triệu Trung Vi biết A Hải sẽ không đến đây mà không có lý do. Từ khi ông rời khỏi Vịnh Hoa Hồng và chuyển đến đồn cảnh sát Thành Phố Nguyệt Lượng, hai người bọn họ đã đi con đường hoàn toàn khác nhau.
Những năm qua, A Hải phát triển rất tốt ở Vịnh Hoa Hồng. Từ một cảnh sát trẻ luôn dè dặt, theo sau ông như cái bóng, giờ đây ông ta đã leo lên vị trí sở trưởng sở cảnh sát.
Ba mươi năm, thật sự có thể thay đổi rất nhiều thứ.
Triệu Trung Vi thở dài. Việc tìm ra sự thật rằng Cận Phương Dung chính là hung thủ, đối với ông không mang lại niềm vui hay phấn khích, mà chỉ là một nỗi trống trải và phiền muộn.
A Hải đã từng sát cánh bên ông trong thời gian dài như thế, hiểu rõ cảm giác hiện tại của ông hơn ai hết. Vì vậy, khi Triệu Trung Vi nói: "Tiếc rằng, vẫn muộn mất 10 năm."
"Nếu như..." Ông lại nói tiếp: "nếu như theo khung hình phạt cao nhất cho vụ án Thiệu Kiến An bị sát hại, thì thời hạn truy tố có thể lên đến 20 năm. Nếu như 10 năm trước tôi gặp được Thiệu Vi, nếu như 20 năm trước, chúng ta phát hiện ra vấn đề trong mẫu DNA của nghi phạm..."
"Nếu như có thể sớm hơn..."
A Hải tiếp lời ông: "Nếu như 30 năm trước, chúng ta bảo vệ tốt mẫu DNA của nghi phạm thì sự thật đã sớm được công bố rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!