#Năm 1994
"A Vi, giúp mẹ với."
"Mẹ?"
"Con nói với họ rằng tối qua mẹ đã bắt xe đến khu Cửu Hằng. Hiện giờ mẹ đang ở khách sạn Nguyệt Ảnh. Chiều nay sau khi tan học, mẹ sẽ tới đón con nhé."
"Dạ? Mẹ tới từ tối qua rồi ạ! Hôm nay mẹ sẽ đón A Vi tan học ạ. Cô giáo Lâm ơi, chiều nay mẹ con sẽ tới đón con tan học nhé!"
Bé Thiệu Vi cầm điện thoại, quay lại nói với cô giáo Lâm bằng nụ cười rạng rỡ.
Cô giáo Lâm nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của bé: "Mẹ tới đón A Vi, A Vi vui lắm đúng không nào?"
—
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, bé Thiệu Vi đã háo hức kéo tay cô giáo Lâm, chạy nhanh ra ngoài. Trước cổng trường mẫu giáo, các bậc phụ huynh đứng chật kín để đón con. Giữa đám đông, Thiệu Vi ngay lập tức nhận ra Cận Phương Dung.
Bé vừa la to "Mẹ", vừa lao ngay vào vòng tay của Cận Phương Dung.
Khách sạn Nguyệt Ảnh nằm ngay gần trường mẫu giáo Thiên Quang. Cận Phương Dung tỉnh bơ dẫn theo cô con gái nhỏ vui vẻ, nhảy tung tăng bước vào khách sạn. Khi đi ngang qua quầy lễ tân, Cận Phương Dung bất ngờ quay lại, gõ nhẹ lên quầy, làm giật mình cô lễ tân đang xem tivi.
"Làm phiền lát nữa mang cho tôi một bình nước nóng lên phòng 203."
Cô lễ tân ngẩng đầu lên, nhận ra ngay Cận Phương Dung, vô thức đáp: "Được ạ, cô Trần." Sau đó, ánh mắt cô chuyển sang bé bên cạnh.
"Ủa, cô Trần, đây là con gái cô à? Dễ thương quá!"
"Cô Trần? Mẹ con là…" Bé Thiệu Vi khó hiểu hỏi, nhưng ngay lập tức bị Cận Phương Dung cắt ngang: "Mẹ là cô Trần, con cũng là cô Trần."
Thiệu Vi ngước lên nhìn mẹ, chạm phải ánh mắt khó đoán và đầy ẩn ý của bà.
Gần như ngay khi cánh cửa phòng đóng lại, ánh sáng vàng mờ nhạt trong phòng lập tức bị thay thế bởi ánh đèn trắng chói lòa.
Bé Thiệu Vi vội hỏi mẹ: "Mẹ ơi, sao chị ở lễ tân lại gọi mẹ là cô Trần?"
Cận Phương Dung lập tức nhìn lướt qua cánh cửa đã đóng chặt, xác nhận bên ngoài không có động tĩnh gì, rồi quay lại nói với bé: "Lên giường trước đi con."
Trong phòng đặt sẵn hai chiếc giường.
Thiệu Vi buông tay Cận Phương Dung, ngoan ngoãn trèo lên chiếc giường bên trong. Đung đưa chân qua lại, bé vẫn tò mò hỏi: "Mẹ ơi, sao cô ấy lại gọi mẹ là cô Trần? Mẹ họ Cận, tên là Phương Dung mà?"
Khi không còn người ngoài, sắc mặt Cận Phương Dung trở nên tái nhợt. Dưới ánh đèn chói mắt, mái tóc cô ánh lên một vòng sáng trắng. Đối diện sự tò mò của Thiệu Vi, cô không trả lời ngay mà chỉ ngồi xuống chiếc giường bên ngoài.
Ngồi xuống rồi, cô vẫn không nói gì. Tay cô mân mê chăn ga ẩm ướt, kéo chỉnh lại về phía đầu giường. Sau đó, cô đập đập chiếc gối, cố làm cho nó mềm hơn.
Cận Phương Dung liên tục tìm việc để làm. Đến lúc không còn gì, chính cô cũng bị hành động của mình làm cho sợ hãi tới mức bật cười.
"Mẹ... mẹ... A Vi, con xem mẹ..."
"Mẹ cắt móng tay cho con nhé?"
Vừa nói, cô vừa đưa tay định kéo tay bé Thiệu Vi. Cô bé giật mình, vô thức lùi lại. Cận Phương Dung bắt hụt, ngã chúi đầu xuống mép giường. Cận Phương Dung ngẩn người vài giây, sau đó lại bật cười. Cười đến khi trên tấm ga trải giường hiện lên một vệt nước đọng.
Thiệu Vi nhìn cô đầy thắc mắc, đưa tay chạm vào đầu cô: "Mẹ sao thế? Ông ta lại đánh mẹ ạ?"
Cận Phương Dung lắc đầu.
"Vậy mẹ bị làm sao? Sao mẹ khóc?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!