Chương 1: Người chồng tự sát

Hôm nay là ngày 25 tháng 9 năm 2024, đã định trước không phải là một ngày bình thường.

Thiệu Vi ngồi trong phòng chờ sân bay, trên đầu gối đặt một cuốn truyện cổ Grimm phiên bản đầu tiên. Ngón tay cô gõ từng nhịp ngắt quãng lên bìa sách cứng, ánh mắt thất thần nhìn chiếc đồng hồ treo cao.

Kim phút vừa chạm đỉnh, thế giới chính thức bước vào 10 giờ tối, đồng thời báo hiệu chuyến bay của họ đã trễ suốt 4 tiếng đồng hồ.

Lúc 3 giờ chiều, một cơn mưa bất ngờ đổ xuống sân bay, giữ chân mọi người lại. Hành khách xung quanh ban đầu còn giữ bình tĩnh nhưng dần trở nên sốt ruột.

Một đứa trẻ bất ngờ chạy vụt qua góc phòng, va phải cuốn truyện cổ tích trên đầu gối Thiệu Vi, làm nó rơi xuống sàn.

"Này! Con cái nhà ai trông cẩn thận một chút!"

Trợ lý Vương Sâm đứng cạnh thấy vậy thì quát lớn, làm vị phụ huynh đang đuổi theo phía sau phải khựng lại. Thiệu Vi khoát tay ra hiệu cho anh, ánh mắt chuyển xuống đất, vừa khéo nhìn thấy trang sách bị lật ra, tiêu đề câu chuyện đập vào mắt cô –

Lão râu xanh.

"Xin lỗi, xin lỗi. Trẻ con ham chơi, ngồi không yên được."

"Chúng ta còn phải chờ bao lâu nữa mới được lên máy bay? Đã hoãn bốn tiếng rồi, định để chúng tôi ngủ qua đêm ở đây sao?"

"Xin lỗi quý khách, chúng tôi sẽ cố gắng xử lý sớm nhất."

Những âm thanh hỗn tạp đổ dồn vào tai Thiệu Vi. Khi cô cúi người định nhặt lại cuốn truyện cổ tích, thì điện thoại bỗng đổ chuông.

Thấy tên chồng mình, Chung Hán Đình, hiện trên màn hình, cô không nghĩ nhiều mà lập tức bắt máy. Tuy nhiên, xung quanh quá ồn, cô phải hỏi đi hỏi lại ba bốn lần mới nghe rõ bên kia đang cố nói gì.

"Xin hỏi cô có phải là người thân của Chung Hán Đình không?"

"Chúng tôi là cảnh sát khu vực Vịnh Hoa Hồng. Nửa tiếng trước, chúng tôi nhận được báo án từ hàng xóm tầng 21 tòa 15 khu Ngự Cảnh Hào Đình, cho biết tầng 22 không tắt vòi nước."

"Qua điều tra, chúng tôi phát hiện chủ nhà là anh Chung Hán Đình đã tự sát bằng cách cắt cổ tay."

"Chúng tôi tìm thấy số của cô trong danh bạ điện thoại của nạn nhân."

"Xin hỏi, cô có phải người thân của Chung Hán Đình không?"

Thiệu Vi nghẹn lời. Ngay lúc đó, một giọng thông báo khác vang lên:

"Kính thưa quý khách, thời tiết đã ổn định. Bây giờ quý khách có thể di chuyển đến số cổng y trên vé của mình để chuẩn bị lên máy bay."

---

Khi Thiệu Vi quay về khu chung cư Ngự Cảnh Hào Đình, lúc lên đến tầng 22 cô suýt nữa va phải một cảnh sát đang chụp ảnh ngoài cửa. Toàn thân cô ướt sũng, bước chân hoảng loạn. Cô lùi lại một bước định xin lỗi nhưng nhận ra mình không thể thốt lên lời. Chỉ có thể lúng túng gật đầu, đi nhanh về phía cửa nhà mở toang.

"Thưa Sir, tôi đã nói mấy trăm lần rồi. Lúc tôi tắm xong là hơn 9 giờ tối thì phát hiện trần nhà dột nước. Tôi ngước lên nhìn một cái thì... trời, đã thấy máu thấm qua trần chảy xuống! Tôi lập tức gọi báo án. Ai ngờ thật sự có người chết... Trước đó tôi đã nghe nói khu này phong thủy không tốt..."

"Chậc, anh chỉ cần nói sự thật. Những chuyện khác không cần thiết."

"Sir à, hôm qua tôi còn thấy ông chủ rất vui vẻ mang một bó hoa về nhà, là bó hoa tường vi bày trong phòng khách đó. Tôi còn cười nói tình cảm hai vợ chồng tốt quá. Hôm qua tan ca, anh ta còn bảo tôi, cho tôi nghỉ hai ngày. Tôi nhận được điện thoại của các anh mới biết... Hôm qua rõ ràng còn êm đẹp mà, ai ngờ hôm nay đã..."

Chị Thẩm giúp việc vừa khóc vừa kể với cảnh sát đang lấy lời khai. Khi thấy bóng Thiệu Vi xuất hiện, chị lập tức hét lên: "Cô chủ! Cô chủ! Cậu chủ đã..."

Tiếng hét của chị lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong nhà. Ngay cả hàng xóm đang bàn tán về những sự kiện kỳ dị trong tòa nhà cũng ngừng lại, nhìn về phía Thiệu Vi.

"Kìa! Đó là cô Chung đấy. Các anh có gì thì tìm cô ấy đi."

Cảnh sát đứng đầy trong nhà. Trong khoảnh khắc Thiệu Vi xuất hiện, ánh mắt của tất cả mọi người như đèn flash đổ dồn vào cô.

Những ánh mắt phức tạp, nghi ngờ, thương hại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!