Cảnh tượng khu kí túc bây giờ thật đối lập với khung cảnh cách đây chỉ vài phút trước đây. Phòng nào cũng mở cửa bật điện sáng trưng, sinh viên ùa hết sang khu nhà 4 hóng hớt, dưới sân kí túc, chiếc đèn báo hiệu xe cảnh sát nhấp nháy liên hồi.
Nạn nhân là Hoài Nam, sinh viên năm 4 khoa Công ngệ thông tin đang ở tại phòng 205, nguyên nhân chính gây tử vong là bị đ.â. m một nhát xuyên phổi. Sau đó hung thủ rạch miệng nạn nhân, móc hai mắt và nhét vào hốc mắt trái một mẩu giấy. Mẩu giấy nhuộm đẫm m.á. u những vẫn còn vết mực in rõ ràng "Từng người một, không thoát một ai". Theo điều tra ban đầu thì hành lang tầng hai không phải nơi đầu tiên xảy ra án mạng và hai con mắt của nạn nhân không hề được tìm thấy.
Phòng 205 bình thường có 6 người, 3 sinh viên năm nhất đã về quê, trong phòng chỉ còn 3 người là Hoài Nam và 2 người nữa. Một người là Văn Ngọc sinh viên năm 3 khoa Sinh học, một người là Đình Tú sinh viên năm cuối khoa Quản lý thông tin. Hai người họ đã được triệu tập đến phòng Ban quản lý kí túc xá để lấy lời khai. Mạnh Thường Quân lén lút theo sau, đợi lúc không ai để ý áp tai vào tường mong lấy được ít thông tin.
Người lấy lời khai là cảnh sát Trí Viễn, Thường Quân nghe qua thấy cảnh sát giới thiệu như vậy. Còn đang cố gắng vận dụng thính giác của mình thì một cái đập vào vai khiến cô giật bay hết tim gan ra ngoài.
- Lén la lén lút chứng tỏ không có gì tốt đẹp
- Một tên con trai từ đâu nhảy vào.
- Cậu làm cái trò gì thế? Cậu mới là cái đồ lén lút thì có. Cậu tôi nghe tại sao cậu lại ở đây?
Nghe tiếng cãi vã ở bên ngoài, một cảnh sát khác từ phòng Ban quản lý bước ra. Trên thẻ cài có ghi Trần Nhật Minh, người này tầm 25, 26, đôi lông mày sắc nét nhưng khuôn mặt lại trắng hồng rạng rỡ hết sức có thể.
- Hai anh chị làm gì ở đây thế này?
Tên con trai vội nhanh mồm nói trước:
- Dạ, em thấy bạn này cứ lén lút đứng ở đây, chắc chắn là tội phạm.
Mạnh Thường Quân cay cú:
- Này tên kia, bằng chứng đâu mà bảo tôi là thủ phạm. Cậu mới là thủ phạm thì có, cậu làm gì mà đêm hôm còn lượn lờ bên ngoài vu oan giá họa cho người khác?
- Đề nghị hai anh chị hợp tác với chúng tôi, mời hai anh chị vào phòng lấy lời khai.
- Người cảnh sát lên tiếng.
Mạnh Thường Quân cố giải thích:
- Em đâu có liên quan gì, em không biết gì hết….
- chưa kịp nói thành câu đã được đưa vào phòng khác để lấy lời khai.
Trần Nhật Minh là người hỏi cung hai bọn họ, năm nay 23 tuổi, vừa ra trường và đang công tác tại sở công an thành phố, nhìn qua cũng biết chưa tích lũy được nhiều kinh nghiệm, cái nghiệp dư vẫn còn thể hiện rõ lên từng hành động cử chỉ. Anh mở một quyển sổ da màu đen, bắt đầu tập trung phỏng vấn và ghi chép. Sau một hồi tra khảo, không thấy hai sinh viên này có gì khả nghi, chỉ thấy có m.á. u tò mò chuyện thiên hạ nên không giữ lại nữa.
Vừa bước ra khỏi cửa, Mạnh Thường Quân đã cố tình nói to với tên bên cạnh:
- Cậu có nghĩ là vụ này do Tiểu công chúa làm không?
- Tên sinh viên hơi chựng người lại, chưa kịp phản ứng gì thì Nhật Minh đã vội hỏi.
- Tiểu công chúa là ai, liên quan gì tới vụ án?
Mạnh Thường Quân cố tỏ vẻ ngây ngô đáp:
- Hôm trước có một bạn sinh viên năm 3 bị Tiểu công chúa dọa cho phát điên đấy. Tiểu công chúa là hồn ma của một cô công chúa thất sủng sống ở thời tàn của một triều đại, không rõ thời gian khi nào. Thấy bảo khu kí túc này trước đây là cấm cung của cô ấy.
- Sao cô biết được chuyện này?
- Cả trường ai chả biết, anh là cảnh sát mà cũng không biết chuyện này sao?
- Sinh viên bị điên đó giờ sao rồi?
- Gia đình đã bảo lưu kết quả và cho về quê chữa bệnh rồi.
Thường Quân được phép trở về trở về phòng, tên đáng ghét còn gặng hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!