Chương 2: (Vô Đề)

7

"Án mạng bị che giấu" là một kịch bản hiện thực.

Câu chuyện kể về một cô gái sau khi phát hiện ra bí mật đen tối của giới thượng lưu trong công ty thì bị họ dùng đủ mọi cách thức chèn ép, bôi nhọ, cuối cùng cô ấy đã bị bọn họ bức tử.

Bên ngoài, họ lại tuyên bố rằng cô ấy tự tử.

Kịch bản chủ yếu khắc họa sự tàn nhẫn, xem thường mạng sống vì lợi ích của tầng lớp quản lý và tình cảnh bơ vơ một thân một mình của cô gái khi đối mặt với hiểm nguy tính mạng.

Sự đen tối và phức tạp của lòng người được thể hiện một cách vô cùng sâu sắc.

Trong kịch bản có một câu thoại cực kỳ kinh điển: "Chỉ cần cô ta chết, mọi rắc rối đều tan biến, còn cần gì phải bận tâm đến gánh nặng tâm lý nữa chứ?".

Kịch bản này từng rất nổi tiếng, gây chấn động khắp cả nước.

Nhưng tôi biết, nhân vật mà Chung Phi viết chính là tôi.

Mười năm trước, khoảnh khắc tôi nhận giải thưởng là lúc cuộc đời tôi tỏa sáng rực rỡ nhất.

Nhưng vì nhiều lý do, tôi chỉ có thể kết thúc cuộc đời mình bằng cách cực đoan đó.

Tôi nhìn Trình Ngọc đang chuẩn bị bước lên sân khấu, đại khái cũng đoán được chuyện sắp xảy ra tiếp theo.

Bởi vì mười năm trước, anh ấy là bạn trai của tôi.

Và khi tôi tự tử, chúng tôi đang chuẩn bị kết hôn.

8

Hai chữ "Trình Ngọc" hiển thị to lớn trên màn hình.

Trong suốt mười năm qua, Trình Ngọc đã giành được hết giải thưởng lớn nhỏ trong giới đạo diễn.

Hôm nay, giải "Đạo diễn xuất sắc nhất" cũng thuộc về anh ấy.

Dưới ánh đèn sân khấu, Trình Ngọc tiến từng bước về phía bục nhận giải. Anh ấy mặc một bộ vest đen, n.g.ự. c cài một bông hoa trắng, ngón áp út tay trái đeo một chiếc nhẫn trơn.

Dáng người anh ấy thẳng tắp, ánh mắt sáng quắc, khóe miệng còn vương một nụ cười như có như không.

Anh ấy không thuộc kiểu điển trai, nhưng lại toát ra khí chất nho nhã, nay lại gầy đi trông thấy, bước đi mang theo vài phần sắc bén.

Hội trường bỗng chốc im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh ấy.

Người dẫn chương trình lau mồ hôi trên trán: "Vừa rồi biên kịch Chung Phi có nói rằng "Án mạng bị che giấu" còn phần tiếp theo?"

Trình Ngọc mỉm cười gật đầu: "Phải."

"Vậy thì khi nào chúng ta mới được xem đây? Xét cho cùng, thành tích của "Án mạng bị che giấu" rất tốt."

Trình Ngọc đứng thẳng người, đưa mắt nhìn khắp khán giả từ trái sang phải rồi mới chậm rãi lên tiếng: "Ngay bây giờ."

Giây tiếp theo, tất cả đèn trong hội trường đồng loạt tắt ngúm.

Trong bóng tối, tiếng la hét và kinh hô vang lên không ngớt, phải mất một lúc lâu ánh đèn sân khấu mới sáng trở lại.

Nhưng chỉ có một chùm sáng duy nhất, chiếu thẳng vào người Trình Ngọc.

Bên cạnh anh ấy chẳng còn ai, chỉ có anh ấy đang đeo mặt nạ phòng độc, một mình đứng trước micro.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!