Hàn Trọng Viễn nghe Mạnh Ân hỏi lại, mới nhận ra lời mình nói còn có ý nghĩa khác. Nhưng hắn thật sự chỉ muốn ngủ cùng Mạnh Ân mà thôi, thậm chí hắn chỉ định nằm cạnh cậu một lúc, nghỉ ngơi chốc lát.
Trước đấy không lâu vừa trải qua cái chết của người này, hắn khẩn thiết muốn cảm nhận sự tồn tại của cậu, khẩn thiết hi vọng, có thể giống như trước khi sống lại, cả hai chung giường chung gối ôm nhau mà ngủ.
Không sai, chính là ôm nhau mà ngủ.
Khi vừa được Mạnh Ân cứu ra, hai người bèn vào ở một căn nhà cũ nát nằm trong một ngõ hẻm. Nơi nhỏ hẹp như vậy cũng chỉ có một chiếc giường tạm coi là dùng được.
Khi ấy cảm xúc của hắn với Mạnh Ân rất phức tạp, một mặt cảm kích Mạnh Ân có thể bất chấp tính mạng cứu mình nên không muốn tranh giường với đối phương, một mặt lại lo lắng Mạnh Ân là do kẻ thù sắp đặt tới bên cạnh mình.
Dù hắn đã trở thành kẻ tàn phế, nhưng sau cùng, trên tay vẫn còn một tài khoản bí mật, còn có thể liên hệ rất nhiều người… Đời trước, về sau hắn chính là dựa vào mấy thứ này mà chậm rãi trả thù.
Chính vì như vậy, hắn vô cùng cương quyết bắt Mạnh Ân phải ngủ với mình. Ban đầu lúc hai người ngủ chung, trên người Mạnh Ân còn bị thương nên thường trắng đêm không ngủ được.
Trong lòng hắn lại vừa hận vừa lo, nên cũng không ngủ được nốt… Có điều, sau rất nhiều đêm họ mất ngủ, không biết vì sao bỗng nhiên lại hình thành thói quen, mà không chỉ là thói quen, sau này thậm chí chỉ cần Mạnh Ân không ở cạnh, hắn bèn không ngủ được.
Lúc căn nhà trong ngõ hẻm kia đổi thành một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, Mạnh Ân còn định phân phòng ngủ. Hắn lại cương quyết chiếm lấy căn phòng lớn kia để làm phòng sách, sau đó bắt Mạnh Ân đi mua một chiếc giường lớn, tiếp tục kéo người ngủ chung…
Những chuyện kia, với hắn chỉ như ngày hôm qua.
Hàn Trọng Viễn tin chắc, nếu không có Mạnh Ân ở bên, bây giờ bản thân sẽ không thể ngủ được. Vậy nên "đi ngủ" trong miệng hắn, thật sự rất đơn thuần.
"Cậu nghĩ linh tinh gì đó! Tôi chỉ muốn bảo cậu ngủ trưa thôi! Cậu không biết ngủ trưa rất tốt cho sức khoẻ à?" Hàn Trọng Viễn trừng mắt nhìn Mạnh Ân một cái, "Tốt nhất cậu đừng có nghĩ vớ nghĩ vẩn, mặc dù cậu thích tôi, nhưng chưa chắc tôi đã thích cậu!"
Hàn Trọng Viễn nói, dứt lời lại hơi hối hận, sợ mình quá nặng lời sẽ khiến Mạnh Ân giận.
Mạnh Ân lại chẳng hề giận, thậm chí còn cảm thấy như vậy mới là bình thường. Có điều nghĩ vớ nghĩ vẩn là nghĩ gì mới được? Cậu cho rằng, mình thế này mà lại ngủ trên chiếc giường vô cùng đẹp đẽ kia của Hàn Trọng Viễn, không hợp chút nào thì phải làm sao?
Vẻ mặt Mạnh Ân tràn đầy đơn thuần, Hàn Trọng Viễn thấy cậu như vậy, đột nhiên cảm giác tâm tư mình thật tà ác… Sau đó, hắn kiên quyết kéo Mạnh Ân lên giường.
Mạnh Ân không ngờ mình lại thật sự có thể ngủ trên giường của Hàn Trọng Viễn, càng không ngờ Hàn Trọng Viễn lại ôm chặt mình.
Sự thân thiết này, cũng giống như gắp thức ăn vậy, trong đời chưa có một ai từng làm cho cậu. Cậu còn nhớ trước đây từng xem một bộ phim kinh dị ở nhà hàng xóm, nửa đêm đột nhiên gặp ác mộng mà bừng tỉnh, theo phản xạ sán lại gần mẹ, lại bị mẹ mình một đạp đá xuống giường.
Sau đó bèn bắt đầu trách móc cậu, nói nếu không phải vì mang thai cậu, không thể chăm sóc cho bố cậu, bố cậu nhất định sẽ không bỏ đi…
Cậu đã quên khi ấy mình bốn hay năm tuổi, nhưng cậu còn nhớ ngay ngày hôm sau, mẹ cậu bắt đầu cho cậu ngủ dưới đất.
Hàn Trọng Viễn… không phải không thích cậu ư?
Trước đây thậm chí hắn vốn chẳng hề nhớ cậu, cớ gì bỗng nhiên lại để mình ngủ trên giường của hắn, lại còn ôm mình?
Được Hàn Trọng Viễn ôm, thật ra cũng chẳng thoải mái lắm, dù sao vẫn có cảm giác đầu mình không thể ngọ nguậy. Nhưng nhiệt độ cơ thể của người bên cạnh lại khiến Mạnh Ân không kìm được cảm thấy an toàn. Ban đầu cậu còn ngây người nhìn trần nhà, về sau thì ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Trong khoảnh khắc, cậu dường như nhớ lại ngày đầu tiên khai giảng cấp ba.
Cậu cầm phần học phí không thiếu cũng chẳng thừa mà mẹ cậu đưa, đến trường báo danh. Lại không hề biết, thì ra học phí mà mẹ cậu nghe nói không phải của năm nhất mà là của năm hai, học phí năm nhất nhiều hơn năm hai một trăm tệ[1].
[1] 100 tệ: Khoảng 320 nghìn VNĐ.
Một trăm không là gì cả, rất nhiều phụ huynh đưa con đến đều mang theo nhiều tiền, báo danh xong còn mua cho con mình mấy thứ khác, mua phiếu cơm một hai trăm tệ, bảo hiểm tám mươi tệ mà nhà trường giới thiệu lại càng không bỏ sót.
Nhưng cậu, ngay cả một đồng tiền thừa cũng chẳng có, mà bố mẹ cậu chưa li hôn, bố lại rất giàu, cũng không phù hợp với yêu cầu của học sinh có hoàn cảnh khó khăn…
Hàn Trọng Viễn, chính là khi ấy, tưởng như mang theo ánh Mặt Trời xuất hiện trước mắt cậu:
"Đàn em, cậu mang không đủ tiền à? Để tôi ứng trước cho nhé."
Hàn Trọng Viễn cho cậu vay một trăm tệ, giúp cậu cuối cùng cũng hoàn tất báo danh. Về sau lúc cậu cầm biên lai đến, vất vả một phen mới đem trả một trăm tệ Hàn Trọng Viễn, Hàn Trọng Viễn còn cho cậu một túi quà vặt…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!