Chương 7: Chữa bệnh

Dẫu sao cũng vừa sống lại, thật ra Hàn Trọng Viễn vẫn chưa tỉnh táo lắm, ngồi ngơ ngẩn trên ô tô. Mạnh Ân bị hắn giữ một tay, nương theo tư thế kì quặc ngồi một lát, rốt cuộc không chịu nổi bèn nhích người. Kết quả là Hàn Trọng Viễn tức khắc phóng ánh nhìn có phần hung dữ sang.

Toàn thân Mạnh Ân đều đông cứng.

Thấy Mạnh Ân như vậy, Hàn Trọng Viễn không kìm được nhăn mày. Đời trước Mạnh Ân chẳng sợ hắn gì cả, dù hắn có hung dữ hơn thì cũng sẽ dính chặt bên người hắn, nấu cơm cho hắn, ấn bóp cho hắn, bây giờ sao lại thành ra thế này?

Trong lòng Hàn Trọng Viễn hơi mất hứng, trên mặt tự nhiên cũng không vui theo. Nhìn vẻ mặt hắn, Mạnh Ân càng thêm bất an.

Người Mạnh Ân rất gầy, nhưng hai má vẫn có ít thịt, khiến cậu trông có vẻ rất trẻ con… Hàn Trọng Viễn nhìn bộ dạng bất an có phần bị đè nén của Mạnh Ân, bèn thẳng tay nhéo phần thịt trên má trái của Mạnh Ân.

Cảm giác thô ráp trên tay khiến Hàn Trọng Viễn hơi đau lòng, lại nhìn bộ dáng bị nhéo đến lệch miệng, giận mà chẳng dám nói gì của Mạnh Ân, hắn chỉ thấy đáy lòng vẫn luôn lơ lửng từ sau cái chết của Mạnh Ân, bất chợt hoá yên bình.

Mấy năm nay, bất động sản ở thành phố S đã bắt đầu phát triển chóng mặt. Tiền Mạt rất giàu, mua liền hai căn biệt thự riêng trong một khu biệt thự nhỏ, dự định một căn để ở hiện tại, một căn để dành cho Hàn Trọng Viễn sau này kết hôn.

Căn biệt thự dành cho Hàn Trọng Viễn kia, bây giờ còn chưa được trang trí. Căn còn lại thì đã được trang trí xong, phong cách nhìn chung có thể nói là nguy nga lộng lẫy.

Hồi trẻ Hàn Trọng Viễn còn từng chán ghét phong cách này, bây giờ trông thấy thì lại thấy hơi hoài niệm, còn cảm giác rất vừa mắt – thật ra đời trước hắn từng muốn mua một căn biệt thự nhìn cực kì sang chảnh như vậy để nuôi Mạnh Ân, đáng tiếc vừa trả thù xong liền mất mạng, tiền hắn để lại cũng chỉ làm lời cho ngân hàng.

Mạnh Ân cũng không biết suy nghĩ của Hàn Trọng Viễn, chỉ càng thêm câu nệ. Mặc dù cậu thích Hàn Trọng Viễn, nhưng cũng chỉ là lặng lẽ thích mà thôi, vốn không hề nghĩ tới việc phát triển, thậm chí còn chưa từng mong Hàn Trọng Viễn sẽ biết đến mình.

Kết quả bây giờ, chẳng hiểu sao lại đến nhà của Hàn Trọng Viễn… Tất cả chuyện này rốt cuộc đã xảy ra thế nào, cậu nghĩ mãi mà cũng không thông.

"Cậu đi tắm trước đi, bác sĩ sẽ đến ngay.

"Hàn Trọng Viễn nói với Mạnh Ân, đẩy Mạnh Ân vào phòng tắm, lại tìm một bộ quần áo của mình, sau đó đợi ở trước cửa phòng tắm. Đợi một lúc lâu, trong phòng tắm vẫn chưa truyền ra tiếng nước. Chẳng chút nghĩ ngợi, Hàn Trọng Viễn đẩy cửa ra, sau đó trừng Mạnh Ân đang đứng trong nhà tắm mà áo quần còn chưa cả cởi:"Cậu bị sao thế?

Bảo cậu đi tắm cậu nghe không hiểu à?"

"Em không biết dùng…" Mạnh Ân lí nhí nói, nãy cậu mở vòi nước, nhưng chảy ra chỉ có nước lạnh. Sợ làm hỏng đồ, bèn dừng lại không nhúc nhích, bắt đầu cân nhắc xem có thể tắm bằng nước lạnh hay không – trước đây giữa mùa đông bố cậu từng ném cậu từ trong chăn ra ngoài trời tuyết cũng chẳng làm sao, nước lạnh hẳn là cũng không vấn đề gì hết?

"Không biết dùng sao không bảo tôi hả!

"Hàn Trọng Viễn trừng Mạnh Ân một cái, mở bình khí hơi dùng hơi nóng để đun nước, đồng thời bắt đầu cởi đồ của Mạnh Ân. Bấy giờ Hàn Trọng Viễn lại càng thêm giống lưu manh"ép dân lành làm kĩ nữ

". Về phần Mạnh Ân… mặc dù Mạnh Ân từng nghe nói đến đồng tính luyến ái, nhưng cụ thể thì lại chưa bao giờ nghĩ tới. Lúc này cũng chẳng cảm thấy có gì không đúng, chỉ là ngại để Hàn Trọng Viễn cởi quần áo giúp mình nên mới ỡm ờ, không, phải nói là rất chủ động mà bắt đầu cởi quần áo:"Không cần đâu, để em tự cởi.

"Hàn Trọng Viễn sao có thể để Mạnh Ân tự cởi đồ? Đời trước Mạnh Ân vẫn luôn cởi quần áo cho hắn, tắm rửa cho hắn, bây giờ khó khăn lắm hắn mới có thể cởi đồ của Mạnh Ân, tất nhiên không chịu buông tay:"Cậu đứng im!

Để tôi cởi!"

Mạnh Ân theo thói quen nghe lời, ngoan ngoãn để Hàn Trọng Viễn lột sạch người mình.

Da trên mặt và tay Mạnh Ân rất thô ráp, trên người lại mềm hơn nhiều, nhưng những vết thương ngang dọc bên trên lại cực kì gai mắt… Khoé mắt Hàn Trọng Viễn đỏ ửng, bàn tay đang cầm cánh tay của Mạnh Ân cũng càng lúc càng siết chặt.

Bộ dáng của Hàn Trọng Viễn cộng thêm thời tiết hôm nay khiến Mạnh Ân run run, bấy giờ Hàn Trọng Viễn mới phát hiện trên người Mạnh Ân nổi một tầng da gà, lập tức giận dữ quát:

"Lạnh sao cậu không nói! Mau vào trong bồn tắm đi!"

Mạnh Ân vội vội vàng vàng trèo vào bồn tắm, còn không cẩn thận trượt chân, cũng đúng lúc này, Hàn Trọng Viễn mới phát hiện cổ tay của Mạnh Ân vẫn luôn bị hắn nắm, không ngờ lại có một vòng dấu.

Hắn dùng sức quá mạnh rồi… Hàn Trọng Viễn đưa tay cho mình một bạt tai, sau khi hồi thần trông thấy Mạnh Ân nhìn mình một cách khó hiểu, lại gắt lên một câu:

"Nhìn cái gì mà nhìn? Mau tắm đi!"

Dưới ánh mắt chăm chú như hổ rình mồi của Hàn Trọng Viễn, Mạnh Ân ngoan ngoãn tắm rửa, vừa tắm vừa không kìm được nhìn lén Hàn Trọng Viễn mấy lần. Trước đây rõ ràng Hàn Trọng Viễn không phải người thế này, bây giờ sao lại hoàn toàn đổi khác? Còn tự đánh mình nữa… Không phải đầu óc có vấn đề đấy chứ?

Không, sao mà đầu óc Hàn Trọng Viễn có thể có vấn đề được? Nhất định là mình đã làm anh ấy giận!

Hàn Trọng Viễn bại liệt mười năm đầu óc đúng là hơi có vấn đề, nhận ra hành động của Mạnh Ân, có phần đắc ý. Mạnh Ân quả nhiên rất thích hắn, bây giờ cũng không quên nhìn lén hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!