Chương 47: Cổ phần

Hồi nãy Hàn Quảng Đào vẫn hạ thấp âm lượng của mình, không muốn ầm ĩ mọi chuyện. Nhưng Hàn Trọng Viễn chả nể mặt lão như vậy lại khiến lão hơi khó chịu, thậm chí còn giơ tay lên định cho Hàn Trọng Viễn một bạt tai.

Nhưng Tiền Mạt sao có thể để lão đánh con trai mình? Vừa thấy lão giơ tay lên thì Tiền Mạt đã đứng ra, gọi một tiếng "bố". Tay của Hàn Quảng Đào đột ngột khựng lại không dám cử động, lại không kìm được run nhẹ, căm tức mà nhìn Tiền Mạt.

Hàn Quảng Đào không đánh phụ nữ.

Nhưng trước kia khi Tiền Mạt mới ở bên Hàn Thận, quả thật lão chưa từng cho Tiền Mạt sắc mặt hoà nhã. Hàn Thị là do một tay Hàn Quảng Đào vất vả gây dựng. Cổ phần của Hàn Thị, hiển nhiên lão cũng không nỡ phân phát ra ngoài tẹo nào.

Số cổ phần nhượng cho nhà họ Lý và nhà họ Thiệu, đều là bởi hai gia đình này có thể giúp lão việc lớn.

Lão có hai người con trai, hai người con trai lại có thể sẽ sinh ra rất nhiều cháu trai. Nếu lão cứ chia đều cổ phần của Hàn Thị ra thì mai sau, chẳng phải cổ phần trong tay mỗi người sẽ càng ngày càng ít à?

Vốn dĩ nhà họ Hàn của lão có Hàn Thị nên cực kì giàu có, nhưng nếu cứ phân chia như vậy, thì không phải sẽ càng ngày càng nghèo sao?

Đến lão hoàng đế chiếm cả thiên hạ cũng chả dám phân chia hết địa bàn của mình cho con cái thì việc gì lão lại phải chia cơ chứ?

Chính vì suy nghĩ ấy nên ngay từ đầu, Hàn Quảng Đào đã quyết định để lại Hàn Thị cho thằng con cả thông minh sáng suốt. Về phần con thứ, lão chỉ mong nó có thể học chính trị hay nhập ngũ, sau đó lấy vợ rồi cầm năm phần trăm cổ phần là khỏi phải lo ăn mặc.

Hàn Thận không thích học chính trị, lúc nào cũng làm theo ý mình đã khiến lão hơi không vui rồi. Thế mà khi lão chọn cho Hàn Thận một cô vợ có điều kiện tốt ơi là tốt, Hàn Thận lại muốn kết hôn với Tiền Mạt đến từ nông thôn…

Cô vợ mà lão chọn cho Hàn Thận là con gái độc nhất một người bạn của lão. Bạn lão rất quý Hàn Thận nên nếu Hàn Thận cưới cô gái kia thì đã có thể một mạch thừa kế gia nghiệp của đối phương rồi – tuy là tạm thời công ti kia sẽ đứng tên nhà gái, nhưng không phải cuối cùng cũng sẽ là của cháu trai lão à?

Vẫn hời chán.

Hàn Quảng Đào đã suy nghĩ chu toàn cả rồi, thế mà Hàn Thận lại một lòng một dạ muốn kết hôn với Tiền Mạt, tất nhiên khiến lão rất giận.

Ngăn cản bằng đủ mọi cách cũng vô dụng, lão bèn dứt khoát cho một khoản tiền, sau đó trực tiếp đuổi người đi, còn tuyên bố sẽ không cho Hàn Thận một chút cổ phần nào.

Khoảng thời gian đó, người nhà họ Hàn đối đãi với Tiền Mạt cực chẳng ra gì. Nhưng sau này, càng ngày Tiền Mạt làm ăn càng phát đạt, họ cũng không dám khinh thường Tiền Mạt nữa, tuy nhiên chán ghét thì vẫn thế.

Mặc dù bây giờ Tiền Mạt phát triển Hoa Viễn khiến nhà họ Hàn cũng nở mày nở mặt, nhưng Hàn Quảng Đào vẫn không cách nào thích được cô – một người mà vốn dĩ lão có thể vân vê tuỳ thích giờ lại trèo lên đầu lão, sao lão có thể thoải mái cho được?

Tuy rằng ngoài mặt đối xử với Tiền Mạt và Hàn Trọng Viễn khá tốt, nhưng sâu trong lòng Hàn Quảng Đào vẫn không thích họ. Nếu đã không thích họ thì khi gặp nhau cũng thấy không vừa mắt.

Vậy nên Tiền Mạt tặng quà cho họ, là tát vào mặt họ. Tiền Mạt không đáp ứng yêu cầu nào đó của họ, là khinh thường họ. Còn nếu Tiền Mạt thoát ly khỏi họ không quay về, tức là Tiền Mạt bất hiếu.

Chính vì hai vợ chồng Hàn Quảng Đào có suy nghĩ như vậy nên mới ra sức níu kéo Hàn Thận, không cho ông ta về thành phố S – dù sao Tiền Mạt đã sinh con cho Hàn Thận, Hoa Viễn có thế nào thì chắc chắn cũng sẽ thuộc về cháu trai họ, họ cũng chả cần lo lắng gì khác.

Tất nhiên, tuy Hàn Quảng Đào không thích Tiền Mạt, nhưng ấn tượng về Hàn Trọng Viễn vẫn khá tốt. Song những chuyện mà Hàn Trọng Viễn gây ra gần đây lại khiến lão nổi trận lôi đình. Tình hình bây giờ lại càng khiến lão hận không thể đuổi hai mẹ con này ra ngoài.

Nhưng lão không thể làm vậy.

Nhìn chằm chằm Tiền Mạt và Hàn Trọng Viễn rất lâu, rốt cuộc Hàn Quảng Đào nói: "Mày giỏi lắm, sau này tao coi như không có thằng cháu như mày!"

"Vâng.

"Hàn Trọng Viễn nhất trí. Biểu tình của Hàn Quảng Đào và Hàn Trọng Viễn có vấn đề, người xung quanh đều có thể thấy được. Nhưng sau khi liếc qua thì ai nấy đều sáng suốt chuyển tầm mắt sang chỗ khác. Rốt cuộc nhà họ Hàn xảy ra chuyện gì thì cũng chẳng liên quan nhiều đến họ. Bây giờ có vẻ nhà họ Hàn đang phát triển tốt, rất đáng kết giao."Thằng nhóc thối tha kia, càng ngày càng chả ra sao!" Thấy Hàn Trọng Viễn bỏ đi, Khuất Như Tình vợ của Hàn Quảng Đào hết sức tức giận.

Mặc dù Hàn Quảng Đào không thích Hàn Trọng Viễn lắm, nhưng chí ít vẫn coi trọng thằng cháu này. Khuất Như Tình thì lại khác. Cuộc đời này Khuất Như Tình sinh hai người con trai là Hàn Dung và Hàn Thận. Hai người con này mụ đều yêu thương, thậm chí còn cưng Hàn Thận hơn một chút.

Nhưng cũng chính vì điều này nên mụ càng không thể chịu đựng được người đàn bà đã mê hoặc con trai mình, khiến nó không còn xem mình ra gì nữa.

Tiền Mạt thì có gì tốt?

Sao Hàn Thận lại nhất quyết phải thích người đàn bà như thế? Khuất Như Tình ghét Tiền Mạt, nên cũng chẳng ưa Hàn Trọng Viễn. Mà cái sự chẳng ưa này, từ sau khi mụ tự tay nuôi nấng Hàn Hành Diểu lại càng ngày càng hằn sâu.

Từ nhỏ sức khoẻ Hàn Hành Diểu đã không tốt, lúc nào cũng trong tình trạng hôm nay bệnh này, ngày mai bệnh kia. Khuất Tịnh Vân mẹ của y chăm không nổi, cũng chỉ có thể nhờ Khuất Như Tình chăm giúp. Mà chăm bẵm trong thời gian dài, hiển nhiên tình cảm của Khuất Như Tình với y cũng càng ngày càng thân thiết.

Một là thằng cháu lớn ngoan ngoãn ốm yếu mà mình nuôi nấng từ nhỏ, mới đây còn ngủ chung chăn với mình. Một là thằng cháu nhỏ do người đàn bà mình không thích sinh ra. Khuất Như Tình thích ai hơn không cần nói cũng biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!