Chương 1: Quá khứ

Trong căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách không lớn cũng chẳng có nhiều vật dụng quý giá, đồ điện đều là loại có kiểu dáng từ nhiều năm trước. Đồ đạc bài trí cũng hơi bừa bộn, nhưng nhìn tổng thể, vẫn khiến người khác cảm thấy rất đỗi ấm áp.

Phủ ngoài chiếc sô pha ngả vàng là bộ áo sô pha bằng kaki có hoa văn. Trên bàn trà thuỷ tinh bày bộ đồ hộp làm tay, bên trong đựng đủ thứ từ tăm xỉa răng, tăm bông, bút viết cho đến dao kéo. Cạnh đấy đặt một chiếc đĩa thuỷ tinh, trong có vài miếng dưa hấu và ít lê đã cắt, bên trên còn xiên sẵn tăm.

Trong nhà im lặng rất đỗi, chỉ có loáng thoáng tiếng thái rau từ trong bếp truyền ra. Ấy vậy mà bỗng nhiên, lại vang lên một trận cười to đến tưởng chừng điên cuồng.

Tiếng cười xuất hiện đột ngột, người đang thái rau trong bếp nghe được, tức khắc bèn mò mẫm đi ra, lại cứ đứng mãi ở cửa phòng chẳng dám bước vào.

"Cậu thập thà thập thò ngoài đấy làm gì?

"Hàn Trọng Viễn điều khiển xe lăn xoay người, nhìn người đàn ông có phần rụt rè chừng ba mươi tuổi, nửa gương mặt bị bỏng hoàn toàn đứng ngoài cửa phòng rồi lạnh lùng hỏi. Khi nãy hắn cười như điên như dại, bây giờ toàn thân đừng nói đến vui vẻ, ngay cả một chút tinh thần hứng khởi cũng chẳng có."Tôi…" Mạnh Ân lên tiếng, lại vì thanh âm khàn đặc mà nín thinh, lặng lẽ ngoảnh đầu, dùng nửa gương mặt coi như còn toàn vẹn của mình đối diện với Hàn Trọng Viễn.

"Cơm nấu xong chưa? Chưa nấu xong thì đi nấu đi!" Hàn Trọng Viễn lại lạnh lùng nói.

Mạnh Ân cúi đầu, vội vàng chui vào bếp.

Nhìn Mạnh Ân rời đi, Hàn Trọng Viễn đẩy xe lăn theo, cuối cùng dừng lại ngoài nhà bếp, lẳng lặng nhìn người bên trong. Vẻ mặt lạnh lẽo tàn nhẫn dần hoá êm dịu, sau đó lại rơi vào trầm tư.

Hắn không biết bản thân phải nên vui vẻ, hay phải nên đau lòng nữa.

Anh họ và vợ hắn thông đồng với nhau hại hắn liệt nửa người dưới, sau đó còn phóng hoả hòng thiêu chết hắn, chính vì để đoạt được tập đoàn Hoa Viễn mà hắn phải vất vả tột cùng mới phát triển lớn mạnh được. Thế mà chỉ mới đây thôi, Hoa Viễn phá sản, là do hắn ra tay.

Hắn mất thời gian mười lăm năm, cực nhọc học công nghệ thông tin, nghĩ mọi biện pháp đối phó với Hoa Viễn. Cuối cùng cũng huỷ đi công ti từng cùng mình trưởng thành, cũng từng trong tay mình mà lớn mạnh, sau đó còn li gián hai kẻ kia…

Tập đoàn Hoa Viễn do mẹ hắn một tay gây dựng.

Hắn nhớ rõ khi mình còn rất nhỏ, mẹ hắn từng ôm hắn, bảo rằng Hoa Viễn rồi sẽ là của hắn. Giờ, hắn lại vì báo thù mà huỷ đi Hoa Viễn.

Người anh họ kia của hắn, còn cả vợ cũ của hắn nữa, thời gian hiện tại chắc sinh sống chẳng mấy tốt đẹp nhỉ? Khuynh gia bại sản, vợ chồng bất hoà, con trai nghiện ngập… Lại còn đứng trước nguy cơ ngồi tù do trốn thuế mà ra nữa.

Chúng sống càng không tốt thì hắn càng vui vẻ.

Hắn lê lết tấm thân tàn tạ này gắng gượng mười lăm năm trời, chẳng phải chính là vì ngày này ư?

Chẳng qua, báo được thù rồi, hắn phải nên làm gì nữa?

Hàn Trọng Viễn ngẩng đầu, tầm mắt lại rơi trên người Mạnh Ân.

Mạnh Ân này bỗng nhiên xuất hiện lúc anh họ và vợ cũ của hắn định thiêu chết hắn. Ban đầu hắn vẫn cho là người này muốn tiền của mình, nhưng theo thời gian, lại nhận ra vốn dĩ không phải như vậy.

Hắn bị chấn thương cột sống, bại liệt từ vùng ngực trở xuống, bất cứ việc gì cũng phải dựa vào người khác chăm sóc. Năm ấy tốn khoản tiền lớn trong viện điều dưỡng mà vì tính tình hắn quái gở, y tá đều chẳng muốn đếm xỉa.

Mười lăm năm nay tiền hắn cho Mạnh Ân còn không đủ để hắn tự mình tiêu, Mạnh Ân lại chăm sóc đặc biệt tỉ mỉ thế, sao có thể là vì tiền được?

Không vì tiền, thì chính là vì tình.

Nhưng nửa người dưới của hắn chẳng có dù chỉ một chút cảm giác, mười lăm năm này lại lo lắng hết lòng muốn báo thù, một ngày ngồi trước máy tính đến mười mấy tiếng. Tới nỗi mái tóc vốn đen dày cũng hoá hoa râm, cả người thoạt trông già cỗi vô cùng. Hắn như vậy, cớ gì Mạnh Ân lại thích kia chứ?

Thậm chí hắn còn không biết mười lăm năm trước, vì sao Mạnh Ân lại muốn cứu mình.

Có điều, mặc kệ người này thích gì, đổi lại về sau hắn có thể đối tốt với cậu hơn chút, mà không phải như trước kia cứ hở cái là quát ầm lên.

Nghĩ đến đây, Hàn Trọng Viễn lại nhìn đôi chân của mình. Người bại liệt không thể vận động, qua thời gian dài cơ thịt sẽ teo dần đi. Nhưng Mạnh Ân chăm sóc cho hắn rất chu đáo, hàng ngày còn ấn bóp giúp hắn mấy giờ, vậy nên hai chân hắn so với khi trước chẳng có quá nhiều đổi khác.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn là một kẻ tàn phế. Mạnh Ân thì ngược lại, tuy rằng năm ấy trong biển lửa, vì cứu hắn mà nửa gương mặt bị cháy hỏng, thậm chí bỏng cả cổ họng, nhưng vẫn còn nét trẻ trung, nếu như phẫu thuật…

Hàn Trọng Viễn nghiến răng, không nghĩ tiếp nữa.

Bây giờ trên mạng hắn là hacker tiếng tăm lẫy lừng, trong tài khoản cũng có rất nhiều tiền, nhưng trừ phí sinh hoạt hắn sẽ không cho Mạnh Ân nhiều hơn một xu, để Mạnh Ân khỏi muốn bỏ đi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!