Đi được hai bước, Hứa Khuynh lại nhớ đến trước "Bíp bíp bíp ——" có nghĩa "Không biết xấu hổ ——" thì vẫn còn hai tiếng "Bíp bíp ——", cô quay đầu hỏi Cố Tùy: "Vậy hai tiếng bíp bíp lúc đầu thì sao?"
Cố Tùy ôm eo cô, khẽ cong môi: "Ái chà."
Hứa Khuynh: "..."
Cái ngữ khí cợt nhả này thật là.
Hai người đi vào sảnh chính, đèn đuốc bên trong sáng trưng, xa hoa lộng lẫy, phía Sau truyền đến tiếng bước chân cùng với tiếng nói chuyện cười đùa.
Hứa Khuynh nhớ đến Hứa thiếu gia của Mạnh Oánh, cô theo bản năng quay đầu lại nhìn, có ba người đang đi tới, bọn họ lần lượt là Chu Dương, Giang Úc và Liễu Yên.
Liễu Yên cầm một chiếc hộp gấm tiến lên đưa cho Hứa Khuynh: "Sinh nhật vui vẻ."
Không nhìn thấy vị Hứa thiếu gia kia, trong lòng ít nhiều cũng thấy đáng tiếc.
Hứa Khuynh hoàn hồn, mỉm cười nhận lấy hộp gấm, cũng tiến lên ôm Liễu Yên: "Cảm ơn cô."
Liễu Yên cũng vỗ vai Hứa Khuynh: "Lúc nãy cô đang nhìn cái gì đó?"
Sau khi buông ra, Hứa Khuynh nói: "Tôi đang nhìn xem tứ đại gia tộc Lê Thành có mấy người đến, xem có nhận ra ai không."
Liễu Yên nhận lấy điếu thuốc người ta đưa, cười hỏi: "Là đang tìm Hứa Điện sao?"
Hứa Khuynh: "..."
Liễu Yên cười, nói: "Anh ta quả thật rất được phụ nữ nhớ thương, trong ba người bọn họ, anh ta là đẹp trai phong độ nhất, rất nhiều phụ nữ vừa gặp anh ta đã không thể nào quên.
Có điều, tính tình của người này có phần lạnh lùng, đêm nay có lẽ sẽ không tới."
Hứa Khuynh: " Thế à, tôi cũng chỉ tò mò mà thôi."
Liễu Yên gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Cô ấy vỗ vai Hứa Khuynh, đi qua nói chuyện phiếm với đám người Chu Dương.
Hứa Khuynh xoay người đi tìm Cố Tùy.
Đi được hai bước, cô nhìn thấy Mạnh Oánh mặc váy đen cầm túi xách nở nụ cười vừa mới vào tới.
Hứa Khuynh thấy thế, đi lên phía trước hỏi: "Em muốn đến sao không nói với chị một tiếng?"
Mạnh Oánh mang giày cao gót đứng yên, cười nói: "Còn không phải do chồng chị hay sao, kêu bọn em không cần nói trước, muốn tạo bất ngờ cho chị."
Hứa Khuynh cau mày nhìn Mạnh Oánh.
Nàng nhìn Mạnh oánh.
Lần cuối cùng hai người nói chuyện điện thoại, cả hai đều rất không thoải mái.
Hứa Khuynh muốn bước đến ôm Mạnh Oánh, nhưng Mạnh Oánh đã nhanh hơn một bước, cô nàng ôm lấy Hứa Khuynh, nói: "Em rất mừng thay chị."
Hứa Khuynh thấy trong lòng nóng hổi: "Cảm ơn em."
Cô nói: "Chị cũng hy vọng em có thể hạnh phúc."
Mạnh Oánh: "Nhất định là vậy."
Sau đó, Lưu Cần gọi Mạnh Oánh, Mạnh Oánh bèn đi qua đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!