Chương 40: Cho Lẫn Nhau Cơ Hội

Edit: Sơn Tra

La Tố nghe được đáp án xong liền nhắm mắt lại, giống như chỉ là mở mắt ra nhìn xem con gái có đến không, bà không cô đơn.

Hứa Khuynh nhất thời hốt hoảng, bắt lấy tay La Tố.

La Tố cũng dùng sức lực nhỏ bé bắt lấy tay Hứa Khuynh.

Hứa Khuynh lúc này mới thả lỏng một chút.

Chủ nhiệm Khương đứng một bên ghi chép lại nói với Hứa Khuynh: "La nữ sĩ nhận biết tình huống tương đối tốt, nhưng mà mới vừa tỉnh lại, cần phải có thời gian giảm xóc, tiếp theo ắt cũng không thể thiếu vật lý trị liệu phục hồi, để hoàn toàn khôi phục thì cần thời gian rất dài, cô cần chuẩn bị tâm lý cho tốt."

Hứa Khuynh gật gật đầu.

Cô có thể cảm nhận được lực đạo của mấy ngón tay bà.

Mẹ một mực nắm lấy tay cô không buông, đến một lúc sau mới lần nữa mở mắt, bà chỉ nhìn Hứa Khuynh và Cố Tùy, giống như bọn họ chính là động lực lớn nhất để bà thức tỉnh.

Hiện tại trừ mở mắt ra, chỉ có dùng lực đạo của đầu ngón tay bắt lấy Hứa Khuynh, bà ngay cả nói chuyện cũng không được.

Tất cả các bộ phận cơ thể đều đang chậm rãi khôi phục.

Số tiền Hứa Khuynh bỏ ra trong ba năm này là hoàn toàn xứng đáng, sẵn sàng dùng thiết bị chữa bệnh hiện đại nhất, giai đoạn trước bác sĩ chủ trị còn là chủ nhiệm khoa thần kinh.

Mới có thể làm cho tình huống của La Tố tốt đẹp được như vậy.

Hứa Khuynh biết lúc này không thể gấp gáp, mẹ cô có thể mở mắt tỉnh lại đã là kỳ tích rồi.

Cô gật gật đầu nói: "Tốt quá rồi."

Cố Tùy nghe chủ nhiệm Khương nói như vậy, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, đầu ngón tay anh khảy nhẹ tóc trên trán, móc áo khoác lên giá, lại cầm khăn giấy lau bọt nước.

Hứa Khuynh liếc mắt nhìn anh, từ một bên cầm lấy khăn lông sạch, hỏi: "Anh đến đây lúc nào vậy?"

Cố Tùy nhận lấy khăn lông, nói: "Mới vừa xuống máy bay."

Ngoài cửa sổ tí ta tí tách, tất cả đều là nước mưa.

Mùa đông trời mưa rất lạnh lẽo, Hứa Khuynh liếc mắt nhìn ra cửa sổ, lại nhìn bả vai người đàn ông đang bị ướt, liền nhờ hộ lý đi pha trà nóng để mời Cố Tùy còn có mấy người chủ nhiệm Khương uống.

Cố Tùy buông khăn lông, đi đến hỏi thăm chủ nhiệm Khương chút tình hình của La Tố.

Tiếng nói trầm thấp, vững vàng.

"Có cần chuyển đến bệnh viện liên hợp Giang thị không?"

Chủ nhiệm Khương: "Không cần."

"Vậy thì còn cần làm cái gì nữa? Vật lý trị liệu phục hồi bên này không bằng bên bệnh viện liên hợp Giang thị."

Chủ nhiệm Khương: "Tôi sẽ cử một nhóm đoàn đội qua đây."

Cố Tùy gật đầu: "Được, làm phiền ngài rồi."

Chủ nhiệm Khương buông bút, nhìn Cố Tùy: "Những thứ này còn cần cậu hỏi chắc? Tôi sẽ không tự mình an bài sao?"

Cố Tùy mở nút áo trên cổ tay, cười cười: "Tôi quan tâm mà thôi."

Ánh mắt anh quét tới, lại đối diện với ánh mắt của La Tố, bà vẫn một mực nhìn anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!