Chương 33: Nhưng Tôi Không Bỏ Xuống Được

Edit: Sơn Tra

Đêm nay, Hứa Khuynh có phần buông thả, uống không ít rượu trắng, cuối cùng có hơi choáng váng.

Tô Tuyết ở bên cạnh lải nhải: "Đã bảo đừng uống quá nhiều, còn uống nhiều như vậy."

Hứa Khuynh cười cười, bám vào người Tô Tuyết đứng lên.

Mà xung quanh trừ nhân viên công tác ra còn có fan hâm mộ.

Những fan hâm mộ này là đi theo bọn họ đến đây, Trương Thuần thấy thế, theo bản năng muốn đỡ lấy Hứa Khuynh.

Tô Tuyết lập tức ngăn chặn cánh tay Trương Thuần.

Anh ta sửng sốt, cười gương thu hồi tay.

Hứa Khuynh đứng vững vàng, ôm cánh tay Tô Tuyết, nói: "Đi thôi."

Tô Tuyết "ừ" một tiếng, đỡ Hứa Khuynh đi đến chỗ xe bảo mẫu.

"Vừa nãy Trương Thuần muốn đỡ nhưng bị chị cự tuyệt."

Hứa Khuynh gật đầu nói: "Đã biết, cự tuyệt là đúng rồi."

Tô Tuyết đỡ Hứa Khuynh vào trong xe, nhóm trợ lý cũng đi theo, nhà tạo mẫu cũng uống một ít nên có hơi say.

Tô Tuyết đóng cửa xe xong, rót cho Hứa Khuynh một ly nước ấm.

Hứa Khuynh uống xong, Tô Tuyết lại tiếp tục lải nhải: "Xào CP thì cứ xào, nhưng mà đối với mấy nam diễn viên này, bình thường vẫn là không nên có liên hệ."

Hứa Khuynh cười nói: "Em cơ bản không có liên hệ với bọn họ."

Tô Tuyết: "Ừ, có điều nếu em thực sự có người thích, cứ việc nói với chị."

Hứa Khuynh: "Đã biết."

Tô Tuyết suy nghĩ, nhìn Hứa Khuynh, thấp giọng hỏi: "Quan hệ của em với Cố Tùy bây giờ còn tốt, không tính dựa hơi anh ta sao? Không thích anh ta cũng không sao, dù sao người cũng đã ngủ qua, dựa hơi xong rồi, thành đỉnh lưu lại nói."

*đỉnh lưu: những người có độ nổi tiếng vượt bậc, đạt đỉnh trong một khoảng thời gian nhất định

Hứa Khuynh xoa xoa trán, tựa lưng vào ghế, lắc đầu.

"Không cần, em chỉ muốn hưởng lợi từ thân thể anh ta."

Tô Tuyết: ".....! Thôi được."

Xe bảo mẫu rất nhanh đã đến khách sạn, đoàn người dắt díu nhau lên lầu.

Wechat của Tô Tuyết vang lên, cô lấy di động ra xem, lại là trợ lý của Cố Tùy, Trần Thuận, gửi tin nhắn đến.

Trần Thuận: Ông chủ nhà tôi có cái nút áo hình như bị rơi trong phòng Hứa Khuynh, nhờ cô tìm giúp.

Tô Tuyết: Ông chủ nhà cậu đã làm gì vào trong phòng Hứa Khuynh nhà tôi đâu, lần trước chỉ đến đưa bữa sáng có một lần.

Trần Thuận: À, đúng vậy, tôi quên mất.

Mọi người về đến khách sạn rồi sao?

Tô Tuyết: Về rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!