Edit: Sơn Tra
"Đúng vậy, cho nên tôi muốn hỏi một chút, là ai đã tiến cử cô ấy?" Tiêu Chính Minh trực tiếp hỏi thẳng, mà Lâm Mạn ở bên cạnh lại đổ thêm dầu vào lửa: "Tôi cũng rất tò mò."
Tiêu Chính Minh nghe xong rất ngạc nhiên, hỏi: "Chung một công ty cũng không biết sao?"
Lâm Mạn mỉm cười, đầu ngón tay vén mấy sợi tóc mai lên vành tai, nói: Thật sự không biết, Hứa Khuynh, cô nói đi, dù sao cô cũng quen biết nhiều nam diễn viên như vậy."
Những người khác thoáng chốc nhìn về phía Hứa Khuynh.
Đáy mắt bọn họ giống như đang xem kịch hay.
Hứa Khuynh cầm ly rượu, thần sắc bình thản, cô cũng đã sớm quen với việc Lâm Mạn vô tình mà cố ý nhắc đến chuyện cô và nam diễn viên khác xào CP, phảng phất như muốn đóng đinh cho cô cái danh hiệu "Nữ diễn viên thác loạn".
Hứa Khuynh nhìn về phía Lâm Mạn, cười nhẹ, chuẩn bị ra tay chỉnh đốn cô ta một trận.
Lúc này.
Người đàn ông cao lớn ngồi đối diện đột nhiên mở miệng.
Anh cất giọng trầm thấp: "À, là tôi tiến cử."
Không chút để ý đến ngữ điệu.
Sắc mặt Lân Mạn khẽ biến, lập tức quay đầu về phía Cố Tùy, những người khác cũng đồng loạt nhìn sang.
Cũng không biết từ lúc nào, đầu ngón tay Cố Tùy đã kẹp một điếu thuốc không nhưng châm lửa, khuỷu tay anh để ở trên mặt bàn, nhẹ nhàng bâng quơ liếc nhìn Lâm Mạn, mà cái liếc mắt này cũng đủ làm cho Lân Mạn lạnh hết cả người.
Cố Tùy lại cười nói tiếp: "Đồng thời, Tiêu Trọng cũng có phần.
Cách đây hai ngày, Tiêu Trọng có gọi điện cho tôi, nói cậu ta cảm thấy nữ diễn viên Hứa Khuynh của công ty rất có tiềm năng, hi vọng tôi có thể giúp đỡ một chút, giới thiệu cô ấy cho đạo diễn Tiêu."
Lân Mạn quay đầu nhìn về phía Tiêu Trọng.
Tiêu Trọng theo bản năng ngồi thẳng dậy, không dám tin mà nhìn về phía Cố Tùy.
Anh ta căn bản không có làm như thế!?
Cố Tùy tựa lưng vào ghế dựa, cắn điếu thuốc không châm lửa, đôi mắt tối tăm lạnh lẽo nhìn về phía Tiêu Trọng.
Tiêu Trọng trong nháy mắt liền phản ứng lại, giấu đi vẻ khiếp sợ trong đáy mắt, cười nói với đạo diễn Tiêu Chính Minh: "Đúng là như vậy, hi vọng đạo diễn Tiêu có thể cho Hứa Khuynh một cơ hội, cô ấy là một diễn viên đặc biệt tốt."
Cục diện ngay lập tức xoay chuyển.
Mọi người trong phòng đều nhìn Lân Mạn với vẻ mặt thương hại.
Sắc mặt Lâm Mạn lúc trắng lúc xanh, Cố Tùy tiến cử Hứa Khuynh thì thôi đi, Tiêu Trọng đang cặp với cô ta cũng có phần, mà cô ta thì giống như thằng hề ngồi ở chỗ này, mất hết cả mặt mũi.
Đầu ngón tay cô ta nắm chặt lấy túi xách, run rẩy đến mức trắng bệch.
"Tiêu Trọng!" Cô ta nghiến răng nghiến lợi mà kêu một tiếng.
Nhưng Tiêu Trọng cũng không thèm quay đầu lại nhìn Lân Mạn, mà lúc này lại có nhiều người nhìn như vậy, cô ta muốn đi cũng đi không được.
Hứa Khuynh nhìn biểu tình của Lâm Mạn, cảm thấy xem thế cũng đủ rồi.
Tiêu Chính Minh nghe Cố Tùy và Tiêu Trọng nói như vậy, quay đầu nói với Hứa Khuynh: "Sáng ngày mai cô hãy đến văn phòng của tôi thử vai."
Hứa Khuynh hoàn hồn, gật đầu, cười nói: "Được, cảm ơn đạo diễn Tiêu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!