Sáng sớm hôm sau, Hứa Khuynh thức dậy thì đến phòng bếp tự làm bữa sáng.
Xong xuôi, cô cầm lấy điện thoại, đi đến bên cửa sổ rồi nhấn gọi cho Cố Tùy.
Thời điểm này, sắc trời còn chưa sáng hẳn, chỉ có một màu xám xịt.
Điện thoại gọi đi không quá mười giây.
Đầu bên kia, giọng nói trầm thấp mang theo chút thở dốc của người đàn ông vang lên: "Hửm? Buổi sáng tốt lành."
Hứa Khuynh nghe thấy tiếng thở dốc thì có chút do dự, hỏi: "Cản trở chuyện tốt của anh sao?"
Cố Tùy trầm mặc vài giây.
Sau cười nhẹ một tiếng: "Cái đó thật sự không có, tôi vừa mới từ máy chạy bộ xuống."
Hứa Khuynh tiện tay cầm lấy ly nước cạnh cửa sổ, uống "ừng ực" một tiếng, sau đó mới nói: "Tôi chỉ muốn hỏi một chút, có phải hôm nay chủ nhiệm Khương sẽ tới không?"
Cố Tùy ở bên kia bước lên cầu thang lên lầu: "Chiều nay ông ấy sẽ đến.
Tôi còn phải mở cuộc họp, ông ấy sẽ trực tuyến đến bệnh viện xem mẹ."
"Được.
Cảm ơn anh." Hứa Khuynh thở phào nhẹ nhõm.
Cố Tùy hỏi lại: "Đang ăn sáng sao?"
Hứa Khuynh hoàn hồn: "Ừ."
"Hửm? Tốt."
Hứa Khuynh: "Tôi cúp máy đây."
Cố Tùy ngồi xuống sô pha, hai chân bắt chéo lại đột nhiên nói: "Có chút nhớ em, tôi đến tìm em được không?"
Hứa Khuynh sửng sốt.
"Buổi sáng tôi còn có việc bận."
Cố Tùy nhướng mày: "Vậy buổi tối?"
"Được."
Nói xong, Hứa Khuynh cúp máy rồi cất di động.
Cô ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn ra bầu trời xám xịt bên ngoài, ý thức được không nên gọi điện cho người kia sớm như vậy.
Lỡ như gặp phải lúc bên cạnh anh ta có người phụ nữ khác thì có nói kiểu gì cũng không rõ ràng.
Hứa Khuynh buộc lại tóc, "chậc" một tiếng.
Một lát sau, cô lấy lại được trạng thái, bước khỏi bệ cửa sổ, thay một bộ đồ thể thao xuống lầu chạy bộ.
Đến đúng 9 giờ, Hứa Khuynh xuất phát đến bệnh viện thăm mẹ mình.
Hộ lý đang lau người cho La Tố.
Hứa Khuynh thấy thế thì bước lên tiếp nhận khăn lau, hộ lý thấy cô, cười nói: "Buổi sáng tốt lành."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!