Hứa Khuynh nhìn sắc mặt của anh trở nên khó coi, có một loại cảm giác áp bách khó tả.
Cô buông tay, không dám tiếp tục trêu chọc, chống thân mình muốn ngồi dậy.
Cố Tùy dùng một chút sức lực kéo cổ tay cô lại, túm người trở về lồng ngực.
Tay anh nâng mông cô.
Cúi đầu lấp kín môi đỏ, đầu ngón tay lưu luyến nơi cổ áo cô.
Hứa Khuynh biết trợ lý Trần còn đang lái xe, màn chắn ở giữa cũng chưa kéo lên.
Cô có hơi giãy giụa, lại không dám gây tiếng động lớn.
Cố Tùy ấn eo cô.
Môi mỏng từ từ di chuyển xuống chiếc cổ thiên nga mảnh khảnh của cô.
Anh thấp giọng nói: "Một ngày nào đó tôi cũng sẽ biết hắn ta là ai."
Thanh âm của Hứa Khuynh khẽ run: "Anh không xứng nhắc tới anh ấy."
Cố Tùy cắn xuống một cái.
Biên độ động tác lại nhanh thêm một chút, Hứa Khuynh quả thật là sợ trợ lý Trần phát hiện nên không dám phát ra âm thanh quá lớn.
Cứ như vậy, hai người ở phía sau phân cao thấp.
Chờ đến khi xe đến sân bay.
Bên ngoài đã có fan chờ sẵn để tiếp ứng, cầm theo băng rôn có ghi dòng chữ[ Khuynh Khuynh, mama yêu con!! ].
Hứa Khuynh ngồi thẳng dậy, vừa cài nút áo, vừa nhìn ra hiện trường bên ngoài.
Cô nhìn đến thất thần một lúc sau đó nở nụ cười.
*tiếp ứng: sự ủng hộ, cổ vũ của fan hâm mộ dành cho một hoạt động nào đó của thần tượng.
Cố Tùy cài nút áo, tiếp theo lại nhìn ra bên ngoài theo tầm mắt của Hứa Khuynh.
Anh thu tầm mắt lại nhìn người bên cạnh, cô đang cười đến thật xinh đẹp.
Đáng tiếc.
Không phải cười với anh.
Hứa khuynh vỗ vỗ lên ghế trước.
"Trợ lý Trần, phiền anh đổi vị trí khác cho tôi xuống xe."
Trợ lý "ừ" một tiếng nhưng vẫn quay lại nhìn ông chủ ở ghế sau.
Cố Tùy gật đầu.
Trợ lý Trần liếc mắt một cái là nhận ra ông chủ tuy có vẻ vừa mới thân thiết với Hứa Khuynh nhưng mà ngài ấy lại đang không vui.
Cậu ta nhanh chóng khởi động xe, chạy đến chỗ không có fan hâm mộ.
Hứa Khuynh nương theo xe bảo mẫu nhà mình chạy đến che khuất, mở cửa xe đi xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!