"Trên đời này chưa có, thì ta sẽ là người đầu tiên."
Lục Chấp sắc mặt thản nhiên, hàng mi dài như cánh quạ khẽ rung, nhẹ giọng nói:
"Tục lệ, sinh tử, chẳng là gì cả, nếu không thể cưới được người, ta sẽ cưới linh vị của nàng.
"Dù chỉ là một hồn ma vất vưởng, nhưng khoảnh khắc ấy ta vẫn không kìm được mà rung động. Lục Chấp, hóa ra người mà hắn luôn kiên định lựa chọn… lại là ta? 8. Khi cả nhà họ Lâu vẫn đang rối ren chưa biết làm sao, thì ngoài viện bỗng vang lên một giọng nói mang theo ý cười:"Lục khanh hôm qua chắc lại đi uống rượu rồi hả?
"Gấu áo vàng bay phấp phới, người đến có ngũ quan lạnh lùng tuấn tú, khóe môi mang theo ý cười, nhưng giữa chân mày lại không giấu được sát khí. Người trong viện lập tức quỳ rạp xuống. Giọng Lý Cảnh Hành ôn hòa:"Đều đứng dậy cả đi. Trẫm nghe nói Thủ phủ định cưới vợ, nên đến góp vui thôi."
Hắn ngồi xuống, nhấp một ngụm trà nóng, giọng trầm trầm:
"Lục khanh, Thất cô nương là muội muội ruột của Quý phi, trẫm cũng gặp nàng nhiều lần, dịu dàng xinh đẹp, rất xứng với khanh."
Ta không hiểu vì sao Lý Cảnh Hành lại không chấp nhận việc Lục Chấp cưới ta.
Lục Chấp là người quá thanh liêm, bách tính đều kính trọng vị Thủ phủ hai tay sạch sẽ, chính trực liêm minh này.
Nếu hắn cưới một kẻ mang tội như ta, nghĩa là trên người hắn đã dính bẩn.
Đến lúc đó, tìm ra sơ hở để lật đổ hắn cũng sẽ dễ hơn nhiều.
Ta nhìn người vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt.
Thiếu niên từng nắm c.h.ặ. t t.a. y áo ta giữa loạn quân mà không chịu buông ra, nay đã trở thành quân vương một nước, từng cử chỉ đều mang theo uy nghi của đế vương, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
"Lâu Trích Tinh mang tội trong người, sao có thể xứng với Thủ phủ của trẫm?"
Nhắc đến ta, Lý Cảnh Hành không hề che giấu sự chán ghét:
"Lục khanh, nữ tử kinh thành ai ai cũng đoan trang hiền thục, ai cũng hơn một Lâu Trích Tinh đã ch/ế/t. Khanh thích ai, trẫm đều có thể tứ hôn cho khanh."
Ta cười khổ.
Ba năm trôi qua, hắn vẫn ghét ta đến thế.
9.
Năm đó ta bị giam vào đại lao, thiên chi kiêu tử hóa thành nữ tử, rơi xuống phàm trần.
Ngục tốt cắt xén khẩu phần của ta, lúc đói khát cực độ, trong phòng giam ngay cả chuột cũng chẳng còn bóng dáng.
Lý Cảnh Hành chỉ đến thăm ta một lần.
Thiếu niên đã không còn sợ hãi, run rẩy như lúc trốn chạy năm ấy, gấu áo thêu kim long năm móng tung bay đầy khí thế, hắn cúi đầu nhìn ta đầu tóc rối bù, sắc mặt tiều tụy, yết hầu khẽ di chuyển, nhưng lại chẳng thốt ra lời nào.
Hai người đã từng trải qua sinh tử cùng nhau, gặp lại chỉ còn im lặng.
Ta mím đôi môi nứt nẻ, lên tiếng trước.
Ta hỏi hắn, thật sự không biết người đồng hành mười mấy năm bên mình là nam hay nữ sao?
Khi trốn đến Giang Đông, hắn thường xuyên gặp ác mộng, ta ôm chặt hắn suốt cả đêm không dám buông.
Lúc hắn sốt cao, chúng ta đói rét không chốn nương thân, ta chẳng còn cách nào, đành cởi hết quần áo ôm hắn sưởi ấm.
Lại còn lúc trốn chạy, hắn vô tình bước nhầm vào lều của ta, bắt gặp ta đang thay đồ.
Chưa kể những ngày tháng cùng ăn cùng ở…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!