6.
Khi Lục Chấp đến trước cửa Lâu gia, phụ thân cùng thúc phụ ta đã ra tận cửa nghênh đón.
Lâu Ngọc Như thì đứng trong tiền sảnh e ấp ngóng trộm lang quân như ý, còn Lý Cảnh Hành vì thể diện của Quý phi cũng phái người mang mấy rương ban thưởng đến.
Lâu gia náo nhiệt phi thường, đâu đâu cũng rực rỡ cảnh vui mừng.
Ta ngẩng đầu nhìn tấm hoành phi trước cửa đề bốn chữ "Định An Công Phủ" do Lý Cảnh Hành ngự bút ban tặng, lệ khí và oán hận trong lòng gần như không thể kìm nén nổi.
Lâu Ngọc Như là đường muội của ta, chính là kẻ đã vạch trần thân phận nữ cải nam trang của ta.
Lâu thị vốn là thế gia vọng tộc, vì theo Thái Tông bình định thiên hạ nên được phong làm Định An Hầu.
Phụ thân ta là dòng đích duy nhất, lại chỉ sinh được một đứa con gái là ta.
Để giữ lấy tước vị, phụ thân và tổ phụ đặt tên ta là Lâu Trích Tinh, tuyên bố ta là nam nhi, xin phong thế tử.
Phụ thân nghiêm khắc vô cùng, không cho ta cười to khóc lớn, không cho ta ham chơi, càng không cho ta đụng đến bất kỳ vật gì của nữ nhi.
Có một lần, ta tò mò chạm vào cây trâm của Lâu Ngọc Như, phụ thân liền sai người lấy gia pháp.
Nếu không có mẫu thân ngăn lại, e là đã mất mạng dưới đòn roi ngày hôm đó.
Từ ấy về sau, ta không còn dám lộ ra sở thích của bản thân, chỉ dám hành sự theo đúng quy củ của phụ thân và tổ phụ.
Về sau, ta không phụ kỳ vọng, văn võ song toàn, mười tuổi đã trở thành khuôn mẫu của đệ tử thế gia.
Năm tiên đế bệnh nặng, phụ thân đưa ta vào phủ thế tử Thụy Vương Lý Cảnh Hành, đem cả Lâu gia ra đặt cược.
Trước khi rời nhà, phụ thân dặn dò.
Nói từ nay về sau ta chính là nô tài của Lý Cảnh Hành, phải bất chấp tất cả để bảo vệ hắn bình an.
Ta ghi lòng tạc dạ, suốt bao năm, ta vì Lý Cảnh Hành mà chịu đánh, chắn đao.
Ngay cả lúc nghỉ ngơi cũng nằm bên ngoài giữ cửa cho hắn.
Năm Thụy Vương mưu nghịch thất bại, Lâu thị bị diệt, ta mang Lý Cảnh Hành chạy về Giang Đông.
Khi hắn bệnh nặng gần ch/ế/t, chính ta không màng nguy hiểm đi khắp nơi tìm thuốc, tự mình thử dược cho hắn.
Sau đó ta quy tụ tàn binh của vương phủ, lấy ít thắng nhiều, đánh thẳng vào kinh thành, đưa Lý Cảnh Hành lên ngôi hoàng đế, khôi phục vinh quang cho Lâu thị.
Người đời ngưỡng mộ ta thành danh từ thuở thiếu niên, quan cư nhị phẩm, là người được hoàng đế tin tưởng nhất bên mình.
Nhưng chẳng ai biết, dưới lớp quan phục kia, thân thể ta có bao nhiêu vết sẹo chằng chịt.
Những vết sẹo cũ khiến ta đêm đêm không yên giấc, như bị cả đàn kiến gặm nhấm, phủ khắp toàn thân.
Ta chưa từng kể cho bất kỳ ai.
Phụ thân nó: nam nhi phải đổ m/á/u chứ không đổ lệ, phải tận trung vì Bệ hạ, phải hi sinh vì Lâu thị, đó là bổn phận của một thế tử.
Được, ta đã làm được.
Còn họ báo đáp ta thế nào?
7.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!