Đại điện rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở dốc hoảng loạn của Lâu Ngọc Thanh.
Nàng mở to mắt, nước mắt không ngừng rơi xuống.
"Hoàng thượng chỉ có một đứa con trong bụng nương nương, đứa trẻ này tôn quý cỡ nào, nương nương chắc cũng rõ."
Lục Chấp lặng lẽ nhìn nàng ta, chậm rãi nói:
"Không muốn làm cá nằm trên thớt, thì chỉ có thể trở thành đồ đ/a/o."
Ngay khoảnh khắc đó, mọi hành động trong quá khứ của hắn bỗng chắp nối lại trong đầu ta.
Đạo sĩ là người của hắn, pháp môn dẫn hồn hồi sinh là hắn bảo đạo sĩ nói với Lý Cảnh Hành.
Chuyện dùng đất trên mộ cầu tự cũng do hắn lộ ra cho Lâu Ngọc Thanh.
Còn dị tượng Giang Bắc, là để Lâu Ngọc Thanh biết Lý Cảnh Hành muốn dùng thân thể của nàng ta làm vật dẫn hồn.
Mục đích cuối cùng của hắn là muốn mượn tay Lâu Ngọc Thanh để lấy mạng Lý Cảnh Hành.
20.
Bóng đêm dần sâu, bóng tối tràn vào điện, gương mặt ôn hòa của nam nhân hơi mỉm cười, hắn ngồi xổm xuống, lấy ra một gói giấy nhỏ.
"Nương nương chỉ cần đêm nay đặt thuốc này dưới gối của Hoàng thượng, thân thể Hoàng thượng sẽ dần dần suy kiệt. Đến ngày nương nương sinh nở, hoàng vị như thế nào, sẽ do người định đoạt."
Dung mạo hắn vốn đã như sương như ngọc, chỉ cần một câu nhẹ nhàng: "Thần nguyện phò tá nương nương cùng tiểu điện hạ vinh đăng đại bảo," liền khiến Lâu Ngọc Thanh mê mẩn tâm thần, ngơ ngẩn thốt lên:
"Thiếp nguyện cùng đại nhân chung hưởng giang sơn."
Lục Chấp khẽ cong môi, hàng mi đen dài như cánh quạ rũ xuống thành một cái bóng mờ nhạt phủ dưới mí mắt, không ai thấy được sát ý cuồn cuộn trong đôi đồng tử nhạt màu của hắn.
Ta chỉ cảm thấy trong điện này có gì đó rất sai trái.
Tuy biết Lục Chấp sẽ không trúng mỹ nhân kế, nhưng ta vẫn bực bội không yên, hừ lạnh một tiếng, phóng ra ngoài qua cửa sổ.
Thượng Kinh đầy gió cát, lại là một ngày âm u.
Qua khe cửa, ta nhìn thấy trong điện chính, long bào buông rủ, Lý Cảnh Hành sắc mặt an tường, nằm cạnh đống h/à/i c/ố/t giả kia, an ổn chìm vào giấc ngủ.
Ta khẽ thở dài.
Chốn hồng trần cuồn cuộn, yêu hận dây dưa, ai có thể nói được rõ ràng cơ chứ?
21.
Lục Chấp nhân đêm tối rời khỏi cung, xe ngựa lắc lư khiến người cũng thấy buồn ngủ.
Người luôn bình tĩnh kiềm chế như Lục Chấp, hơi thở cũng dần trở nên đều đặn.
Tối nay hắn sẽ mơ gì?
Ta thử duỗi đầu ngón tay.
Trong chớp mắt, hơi thở nóng rực của nam nhân đã phả vào bên tai, khiến toàn thân ta chợt mềm nhũn.
Qua tấm gương đồng bên cạnh, ta thấy bản thân đang co mình trong lòng Lục Chấp, trên thân chỉ có một tấm sa mỏng che đậy.
Hắn... đang nằm mơ chuyện to gan tày trời thế này!?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!