1.
Lục Chấp đương nhiên chẳng nghe thấy tiếng của ta.
Hắn chuyên tâm đ/à/o mộ của ta, không hề phân tâm chút nào.
Ta bị chuốc rượu đ/ộ/c vì tội mưu hại Quý phi, Hoàng thượng niệm tình ta có công lao phụ tá năm xưa nên miễn cho ta bị phanh thây, ban ân hạ táng.
Nhưng phần mộ ấy vẫn đơn sơ đến đáng thương, chỉ vài nhát xẻng của Lục Chấp đã khiến qu/a/n tài của ta lộ ra ngoài.
Hắn nhìn cỗ qu/a/n tài vá víu bằng mấy tấm ván mục, chân mày sắc lạnh dưới làn sương mỏng buổi sớm mai càng thêm uy nghiêm.
"Lâu Trích Tinh, uổng cho một đời anh minh, cuối cùng lại ch/ế/t thảm như vậy."
"Phải phải phải, đâu được phong quang như ngài."
Ta ngồi phịch lên nắp quan tài của mình, hận không thể trừng mắt gi/ế/t ch/ế/t hắn.
"Ngài quyền thế ngập trời, Quý phi và tiểu thư Lâu gia đều vì ngài mà thần hồn điên đảo, Lâu Trích Tinh ta tính là gì, sao sánh nổi với hồng nhân ở ngự tiền như ngài?"
Lục Chấp không nghe thấy.
Hắn đang định cạy nắp qu/a/n tài ta.
Ta cũng tò mò với thân x/á/c bị chôn ba năm của mình, bèn ghé mắt lại nhìn.
Chỉ thấy một bộ xương dơ dáy, trong hốc mắt trống rỗng còn có mấy con trùng trắng sữa đang ngọ nguậy.
Ta thấy ghê không chịu được, vội quay mặt đi.
Lục Chấp lại bình tĩnh lạ thường.
Hắn từng chút từng chút gỡ sạch trùng trên thân thể ta, lại dùng khăn tay nhẹ nhàng lau mặt cho ta.
Bùn đất dần trôi đi, lờ mờ hiện ra đường nét mi mắt thâm thúy sắc nét.
Lục Chấp rũ mắt, hàng mi dài khẽ rung, in bóng thành một mảng tối dưới bầu mắt.
Ta không nhìn rõ biểu cảm của hắn, chỉ nghe hắn nói:
- Các bạn theo dõi FB Love in small things để được thông báo khi có truyện mới nhé -
"Lâu Trích Tinh, hoàng đế có gì tốt, đáng để ngươi cúc cung tận tụy suốt bao năm, cuối cùng còn bỏ mạng vì hắn?
"Người người đều nghĩ ta si mê Lý Cảnh Hành, mượn công cầu sủng mà không được, vì ganh ghét Quý phi có thai mà ra tay hãm hại nàng ta, ngay cả Lục Chấp cũng tin như thế. Sự thật bị chôn vùi suốt ba năm. Ta ch/ế/t trong oan ức, chẳng thể rửa sạch thanh danh. 2. Bóng đêm mờ mờ, sương xuân phủ một lớp nước đọng trên mi mắt của Lục Chấp. Hắn cẩn thận dùng áo khoác bọc lấy bộ h/à/i cốt của ta, nhẹ nhàng ôm vào lòng, như thể đó là một vật mong manh dễ vỡ. Hắn thở dài, hơi cụp mắt, lộ ra một chút ôn nhu hiếm thấy:"Lâu Trích Tinh, nơi này lạnh lẽo, ngươi không thích. Ta đưa ngươi đi."
Sao Lục Chấp biết ta ghét nhất là nơi lạnh lẽo?
Ta sững người trong giây lát.
Cho đến khi bóng lưng hắn sắp khuất trong màn sương, ta mới hoàn hồn đuổi theo.
Phần mộ của ta ở bãi tha ma, âm u tĩnh mịch.
Lục Chấp lại không chút sợ hãi, cứ thế ôm một đống xương cốt, từng bước quay về Lục phủ.
Hắn vào mật thất sau thư phòng của mình, trên tường treo đầy bức họa của ta.
Có bức ta đang uống trà, có bức thì nhắm mắt nghỉ, có bức đang xử lý công vụ, lại có bức ta mặc hồng trang thưởng hoa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!