" Giaang Hoài,13 năm trước, ông lưu bạt khắp nơi, là nhờ cha mẹ tôi
nói tốt với người trong thôn, mới để ông ở lại đây, những năm nay, gia đình tôi chăm sóc quan tâm ông, thậm chí còn coi ông như người nhà, tình nghĩa 13 năm, nhưng vì sao ông lại muốn dùng tôi thế mạng cho bà Lý, thậm chí
còn câu dẫn hồn vía của cha mẹ tôi đi"
Những chuyện xảy ra trước đây, cùng với những hình ảnh về quan hệ giữa
nhà tôi và Giang Hoài, vẫn xuất hiện rõ ràng trước mắt tôi, màn đáp trả
này, khiến cho tôi nghĩ lại, cũng cảm thấy khó mà tin nổi
Những lời tôi nói, Giang Hoài sắc mặt vẫn không chút gợn sóng, ông ta cầm lên một dải băng từ trên bàn bên cạnh, cẩn thận quấn vào vết thương của
mình, sau đó mặc áo ngoài lên, ngửng đầu, ánh mắt lướt qua Dư Thiên Hòa
đang cầm xẻng đi tới, ánh mắt lóe lên một tia dị thường
Nhưng rất nhanh ánh mắt đó đã được Giang Hoài thu lại, ánh mắt lại đặt
lên người tôi: " Đỗ Minh, cậu đã từng nghe câu nói này chưa, người có tài năng, lí tưởng nên bị tổn thương"
" người bên cạnh cậu, vừa nhìn đã biết là người của đạo môn, tin rằng liên quan đến thân phận thuần dương chi nhân của cậu, ông ta sớm đã nói cho
cậu nghe. Thuần dương chi nhân, trong vạn người thì hiếm có tồn tại một
người, năm đó sở dĩ ta ở lại thôn Dã Câu, chính là vì cậu, nhưng mà lúc
đó, tôi chưa từng nghĩ sẽ hại cậu, thậm chí còn định dùng bùa nước nuôi
cậu, thu nhận cậu làm đồ đệ, bằng không, tôi đã rat ay vào hôm sinh nhật 9
tuổi của cậu rồi, chứ không cần đợi đến bây giờ"
"nhưng mà, bây giờ sức khỏe của vợ tôi không ổn rồi, mạng của bà ấy quan
trọng hay đồ đệ quan trọng? tôi đương nhiên là lựa chọn vế trước, vì vậy
cậu muốn trách, thì hãy trách vận mệnh không tốt"
Giang Hoài nói xong thở dài một tiếng, ông ta từ từ đứng dậy, tiện tay cầm lấy một chiếc chuông đồng, nhìn Dư Thiên Hòa, máu tươi từ từ thấm ra
miếng băng chỗ ngực ông ta
" nói là trâu bạc có linh tính, không ngờ rằng, nó lại đưa Đỗ Minh chạy ra khỏi thôn, đưa ông đến đây" Giang Hoài nhìn Dư Thiên Hòa cảnh giác
Dư Thiên Hòa không rõ hỉ nộ, ông ta cũng cầm chặt cây xẻng trong tay, gật
đầu: " trâu bạc đưa cậu ta đến cầu cứu tôi, là duyên phận cũng là ý
trời, không không thể làm trái, trên người đứa trẻ này có tạo hóa, nếu như
tôi mà không quan tâm thì thật đáng tiếc, vì vậy nên đã đến đây"
"nói như vậy, nước đi này ông quyết định đi?"
" ừm, quyết định đi"
Sau đó, hai người đều không nói gì nữa, Dư Thiên Hòa dơ tay kéo tôi ra sau lưng, còn Giang Hoài thì nhìn Dư Thiên Hòa, trong ánh mắt có một ý muốn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!