Sáng sớm, An Thường vừa rời giường đã nghe như có tiếng người trò chuyện ở nhà chính. Cô vào nhà vệ sinh rửa mặt thay quần áo rồi mới bước vào: "Quản lý, mới sớm chú đã đến rồi ạ."
Quản lý nhà bảo tàng cười ha hả nói: "Một chốc nữa ta sẽ đi công tác ở thành phố bên cạnh, nhớ tới bà ngoại con thức dậy sớm, thừa dịp còn thời gian nên ghé qua một hồi."
An Thường miết mắt nhìn đĩa măng dưa và thịt muối trên bàn, lập tức biết rõ tại sao chú quản lý lại cất công qua đây. Người kia đang chồm lại gần Văn Tú Anh, nói nhỏ: "Bà Văn nè, những món này cũng không hiếm lạ gì, nhưng con còn mang theo một thứ, bảo đảm bà sẽ thích luôn."
Có một cái giỏ đan bằng tre thần bí nằm dưới đất, ông ta mở giỏ rồi lấy ra một vò rượu bằng men sứ màu nâu đậm, bàn tay vỗ bộp bộp lên thành vò: "Đây chính là hoa đào nhưỡng nguyên chất đó, đã ủ rất nhiều năm rồi, bây giờ đi khắp các quán rượu cũng kiếm không ra nha."
Văn Tú Anh nuốt một ngụm nước miếng.
Quản lý cười đẩy vò rượu qua: "Tính theo bối phận tuổi tác thì con cũng được xem là vãn bối của ngài rồi, vì thế không thể giữ làm của riêng, cái này biếu cho ngài."
Văn Tú Anh khoát khoát tay: "Thời gian của cậu không dư dả, cho nên ta cũng không cần vòng vo thái cực nữa, An Thường có đi tham dự cuộc thi hay không, chuyện này ta không làm chủ được."
Quản lý: "Sao ngài có thể không làm chủ được chứ? Có ai mà không biết An Thường vô cùng hiếu thuận đâu?"
"Con bé có hiếu với ta, ta cũng yêu thương con bé, nếu chuyện nó không muốn làm, ta chắc chắn sẽ không miễn cưỡng."
Bà cầm vò rượu bỏ lại vào giỏ trúc: "Nếu cậu bận thì cũng không nên ở lâu, bao giờ trở về Ninh Hương, rảnh rỗi đến đây ngồi vẫn được."
"Ai da, bà Văn này..."
Miễn cưỡng tiễn khách, cài then cửa, Văn Tú Anh thở phào nhẹ nhõm.
An Thường cong môi: "Rất lợi hại đó Văn nữ sĩ, hấp dẫn lớn như vậy mà vẫn chống nổi."
"Biết vì sao ta vội vã đẩy ông ấy đi không?" Văn Tú Anh liếc xéo cô: "Ta sợ nếu ông ta còn ngồi ở đây, ta ngửi mùi rượu kia thêm chút nữa là sẽ đổi ý."
An Thường cười, mang đến một lung bánh bao đã hấp nóng cho bà ngoại.
"Bà ngoại, từ trước đến bây giờ, bà cũng chưa từng hỏi con chuyện xảy ra ở Bội Thành."
"Vì tiền đồ, vì tình cảm; chuyện có thể làm bọn trẻ các con mệt mỏi chẳng phải chỉ lòng vòng hai vấn đề này thôi sao?"
"Dạ." An Thường cắn bánh bao nhân thịt, cảm giác như chủ đề nặng nề này bỗng chốc được thổi vào phần khói lửa ấm áp, khiến cho cô dễ dàng mở miệng hơn: "Với con mà nói, cả hai chuyện đều đã xảy ra."
"Bây giờ muốn kể cho bà ngoại nghe rồi à?"
An Thường mở to miệng.
"Đợi con chuẩn bị tốt." Cô nói tiếp: "Con sẽ kể."
***
Đến tối, An Thường mang theo thịt kho tàu bà ngoại làm cho Tiểu Uyển ăn.
Hai người đang ngồi ăn cùng nhau thì An Thường nhận được điện thoại của Mao Duyệt: "Bảo bối! Sao cậu không nói cho mình biết chứ?"
"Nói gì?"
"Cậu sẽ tham gia cuộc thi phục chế văn vật dành cho người trẻ tuổi ở Bội Thành đó! Cậu định giương cờ khởi nghĩa lại rồi sao? Ô ô ô ô mình thật vui vẻ!"
"Không có." An Thường đổi điện thoại từ tai trái qua tai phải, cảm thấy bốn chữ "giương cờ khởi nghĩa" nóng muốn cháy tai mình: "Là quản lý nhà bảo tàng lén giấu mình đem tác phẩm nộp lên."
"Quác." Mao Duyệt hỏi: "Là chiếc bình ngọc sứ xanh thời Đại Tống mình xem qua á hả?"
"Ừa."
"Mình biết mà! Tác phẩm đó của cậu quá sinh động, đừng nói là một kẻ bán chuyên nghiệp đá chéo sang làm thợ xăm như mình, cho dù chỉ đơn thuần là một người không am hiểu nghệ thuật, cũng sẽ bị đả động bởi tay nghề của cậu thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!