Nhận được tin nhắn của Nam Tiêu Tuyết, Mao Duyệt suy đoán một chút.
Nếu nói An Thường và Nam Tiêu Tuyết còn có thể tiếp tục tình duyên thì, một minh tinh nổi tiếng cả nước và một người bình thường, nghĩ thôi cũng thấy xác suất không cao. Nhưng muốn nói hoàn toàn không còn một chút gì thì, hành động này của cả hai người, tạo cảm giác như đang có một dòng nước ngầm chậm rãi lưu chuyển.
Chủ yếu là, câu chữ của Nam Tiêu Tuyết khiến cho cô phải nghĩ nhiều.
Mao Duyệt tự động nghĩ tới dáng vẻ của nàng trong một cảnh của "Thanh Từ": một bộ sườn xám xanh sứ bị mưa tô đậm đôi chỗ như những mảng rêu xanh bám trên tường. Một cảnh tượng hoài cổ, tựa chừng đang lưu giữ rất nhiều câu chuyện. Nàng khi ấy tựa khẽ vào bàn, dáng người lả lướt mị hoặc, một bàn tay trắng nõn thon dài khẽ chạy trên mặt bàn gỗ cũ kỹ. Cạnh đó là một ngọn đèn dầu chập chờn mờ ảo, đủ để rọi sáng nốt ruồi đỏ nhạt dưới mắt trái nàng, và viền theo bóng dáng nàng rồi in lên chúng bước tường cũ sau lưng.
Màn ảnh đặc tả gương mặt thần tiên đó, khóe môi nhếch theo độ cong hờ hững, tựa cười tựa không, rồi đôi môi đó mấp máy: "Vậy em hỏi thử, em ấy ngủ chưa?"
TUYỆT ĐỐI ĐIỆN ẢNH!!!
Mao Duyệt lại ôm điện thoại cuộn tới cuộn lui trong chăn. Trong một khắc, cô cũng không biết, liêu có nên truyền lời của Nam Tiêu Tuyết cho An Thường hay không. Cuối cùng, cô quyết định nghe theo Vũ trụ, nếu nhắn qua mà An Thường ngủ rồi thì thôi.
[Bảo bối, ngủ chưa?]
Kết quả là, An Thường trả lời: [Chưa, sao vậy?]
[Nữ thần mình hỏi cậu có ngủ chưa?]
[Chị ấy lại đăng nhập vào game hả?]
[Đúng rồi.]
[Tại sao chị ấy còn chưa ngủ?]
Mao Duyệt nghĩ thầm, cậu hỏi cái này sao mình trả lời, mình cũng có biết lịch sinh hoạt của nữ thần đâu. Với lại, cậu cũng đã có ngủ đâu?
Hai người này thật là ăn ý, rõ ràng là không hề liên lạc, nhưng đến đêm lại cùng nhau thức.
[Để mình đi hỏi giúp cậu, sao nàng còn chưa ngủ he.]
An Thường tạm thời không đáp lời.
Màn hình hiện ra dòng chữ "đối phương đang gõ...", rồi biến mất.
Một giây sau lại hiện dòng chữ "đối phương đang gõ...", xong lại biến mất.
Cuối cùng, An Thường trả lời: [Cậu nói là mình ngủ rồi đi.]
Mao Duyệt buồn buồn, lại một lần nữa bỏ qua cơ hội tiếp tục tiền duyên rồi. Cô chuyển qua ứng dụng trò chơi, nhắn cho Nam Tiêu Tuyết: [Cậu ấy nói cậu ấy ngủ rồi.] =))))
Nam Tiêu Tuyết gửi trả lại một icon mặt cười.
Chắc là nữ thần bình thường không ưa cười, nên lúc gửi icon cũng đặc biệt đáng sợ, Mao Duyệt nhìn icon đó vài giây, chợt như các tế bào não đã trở về, tỉnh thần hiểu ra.
[Bảo bối, mình làm sai rồi.]
[?]
[chụp màn hình. jpg]
An Thường: ...
[Làm sao bây giờ? *khóc thút thít. jpg*]
[Được rồi, không sao đâu, đừng làm gì hết.]
Dù sao cũng đã trở thành hai người xa lạ rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!