Chương 60: Vậy em hỏi thử, em ấy ngủ chưa?

An Thường: "Không phải thế..."

Hễ đối mặt với Nam Tiêu Tuyết là cô lại có cảm giác túng đến mức không thể nói được một câu hoàn chỉnh, ngón chân vô thức co lại, lòng cong cong xoắn xoắn, chỉ muốn tìm một chỗ trốn đi cho rồi.

Chưa dừng lại ở đó, Nam Tiêu Tuyết – mang gương mặt lãnh đạm cao quý – đi lại gần TV nhìn nhìn: "Thì ra là em thích thể loại mạnh bạo như thế này."

An Thường tự thấy có nói cái gì cũng không rửa sạch được ô danh này, chỉ có thể nhanh chóng chộp lấy điều khiển TV. Thật sự, cái thứ đồ này y như đang chống đối cô vậy đó, dù có nhấn điên cuồng cỡ nào cũng không mảy may nghe lời.

Nam Tiêu Tuyết phì cười, đi đến cạnh người kia giật lấy điều khiển TV. Nàng rất khéo, cố ý không chạm vào cô, nhưng hơi lạnh từ đôi tay ấy phớt qua vẫn khiến đầu ngón tay cô run rẩy.

An Thường thật sự rất hoài nghi, chả lẽ trong cõi đất trời này món đồ nào cũng có linh hồn hay sao? Nếu không thì cớ sao điều khiển TV vừa nãy ở trong tay cô còn ương bướng bất trị, mà vừa được Nam Tiêu Tuyết chạm vào thì lại ngoan ngoãn như một con mèo vậy?

Nàng nhẹ nhàng nhấn một cái, TV liền tắt.

Xong, quay qua liếc nhìn An Thường: "Thông thường thì remote TV ở các khách sạn do bị sử dụng quá nhiều, nên nếu em nhấn càng mạnh thì lại càng không hiệu quả."

An Thường ngơ ngác nhìn Nam Tiêu Tuyết.

Không, không, cô vẫn tin vào quan điểm của mình, gương mặt Nam Tiêu Tuyết xinh đẹp vô ngần như thế, đôi mắt phượng được ánh sáng của đèn trần rọi xuống lại càng tỏa sáng thu hút hơn nữa. Tựa như là, vạn vật đều thần phục trước sự mỹ lệ này của nàng.

Nam Tiêu Tuyết vẫn mặc bộ sườn xám màu tím ban ngày, nét quyến rũ hoàn toàn khác biệt so với bộ sườn xám màu xanh sứ nàng mặc trong kịch, màu sắc này khiến nàng vừa trưởng thành dịu dàng vừa thâm sâu khó dò, như vừa được hun qua khói của gỗ đàn hương.

Nữ nhân đó nhướn mày nhìn cô: "Không phải em không muốn ngủ chị sao?"

"Ừa... a, không phải, a, không đúng, đúng."

Lòng cô rối loạn, khiến đầu óc cũng không rõ ràng, nói tới nói lui nửa ngày, cũng không biết là phải hay không phải, từ đầu cứ "ừa" một cái là xong rồi còn gì.

Có lẽ bộ dạng cô rất ngốc, nên Nam Tiêu Tuyết nhịn không được bật cười, nhắc nhở cô: "Vậy đi mặc quần áo cho đàng hoàng đi."

Lúc này An Thường mới nhớ tới bản thân còn mặc đồ ngủ, vội cúi đầu cầm đồ lót và áo sơ mi rồi nhanh chân đi vào phòng tắm. Ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương, giật mình thấy cả gương mặt đỏ như con cua luộc.

Ở bên ngoài, Nam Tiêu Tuyết đứng tựa vào tủ đầu giường, ngón tay trắng mềm chạm vào nút chỉnh đèn, chỉnh sáng đèn trong phòng lên một chút.

Nàng nhớ tới bộ dáng vừa nãy của An Thường. Cánh tay trắng nõn mềm mịn như ngó sen non, hơi thở mùa hè nồng nặc, an nhàn thong thả. Vậy mà cứ để lồ lộ ra như vậy, chậc, thật là...

Nam Tiêu Tuyết nghĩ mông lung, nhớ lại chiếc giường khung gỗ khắc hoa trong phòng An Thường, gối nhồi bông hạt kiều mạch xao động, tiếng sàn sạt phút chốc trở thành âm thanh rung động nơi đầu quả tim. Giữa những hạt kiều mạch đó, không biết còn lưu giữ lại bao nhiêu hơi thở gấp và những tiếng nỉ non đôi lúc không thể kiềm chế được.

Không biết bao lâu, An Thường đứng sau lưng nàng, khẽ hắng giọng. Nam Tiêu Tuyết ngoái đầu nhìn lại, thấy An Thường đã mặc quần áo chỉnh tề, nhưng gương mặt vẫn còn đỏ hồng thẹn thùng.

Nàng thầm nghĩ: nên như vậy, đoan chính chỉnh tề, chặn hết mọi khinh tưởng.

Phải như thế thì nàng mới có thể nói ra được những câu từ đã ấp ủ hồi lâu. Nhưng, trước tiên vẫn muốn hỏi một câu: "Đầu còn đau không?"

An Thường lắc đầu.

Nàng nhẹ cười nói: "Tính tình của em đó, dù có đụng vỡ đầu cũng sẽ cười nói không đau."

Nàng tiến tới, đặt tay lên vai An Thường. Người kia rõ ràng có hơi khựng lại, nhưng không có trốn, tùy ý nàng nhấn mình ngồi xuống sô pha.

Nam Tiêu Tuyết xoay người đi lại lấy lọ thuốc đang đặt bên đầu giường: "Chị có mang theo dầu thuốc, lúc tập luyện cũng thường té trật khớp, thuốc này rất hiệu nghiệm."

An Thường còn đắm chìm trong xúc cảm từ những đầu ngón tay Nam Tiêu Tuyết trên đầu vai mình, không phản ứng quá nhiều. Nam Tiêu Tuyết đổ dầu thuốc ra miếng bông, hơi thở lành lạnh của nàng ập đến, cô còn chưa kịp phản ứng gì thì đã nhanh tay áp miếng bông lên phần thái dương cô.

An Thường rụt người lại.

Nam Tiêu Tuyết lập tức ngừng tay: "Đau lắm hả?"

Cô lắc đầu: "Chỉ hơi lạnh thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!