Nam Tiêu Tuyết hỏi: "Tìm chị có việc gì?"
An Thường không vội nói chuyện chính, chỉ hỏi: "Chị lấy khăn lụa che mặt làm gì?"
"Chói nắng."
"Vậy sao không dùng bịt mắt?"
"Muốn che toàn mặt được chưa." Nam Tiêu Tuyết nói: "Đừng có lại hỏi sao chị không dùng mặt nạ che nắng, vì chúng nó sẽ siết đau tai chị."
An Thường cười, Nam Tiêu Tuyết hiện tại cuối cùng cũng lộ ra chút kiêu căng đỏng đảnh của đại minh tinh, nhưng lại chẳng làm cho cô chán ghét như trước nữa.
"Không phải có ô che nắng à?"
"Nghê Mạn không ở đây."
Nam Tiêu Tuyết luyện múa mãi mới được nghỉ ngơi một chút, cả cơ thể đều cần thả lỏng, tất nhiên sẽ không nhọc công bung dù rồi.
An Thường nhẹ giọng, chầm chậm nói: "Vậy, em ở đây nè."
Tiếng dù bung ra "phực" một tiếng, Nam Tiêu Tuyết cảm thấy, ngay đúng khoảnh khắc đó, có lẽ tiếng tim đập nhanh của mình đã bị ẩn khuất dưới tiếng bung dù rồi.
Chuôi dù nằm trong tay An Thường, tán dù xanh nhạt che đi một khoảng nắng, giống như đang vẽ ra một vùng đào nguyên lý tưởng cho con người thỏa thích núp ở bên trong. Nam Tiêu Tuyết lặng im không nói, cảm tưởng rằng mình và An Thường có thể cứ như vậy, cùng nhau đến thật lậu về sau.
Nhưng đó chẳng qua chỉ là ảo giác được tạo ra bởi một chiếc ô mà thôi. Vì sau đó không lâu, bên đoàn phim đã lục tục chuẩn bị dàn dựng cho cảnh quay buổi chiều.
Nam Tiêu Tuyết lại hỏi: "Tìm chị có việc gì?"
An Thường nghĩ một chút, nói khẽ: "Vừa nãy, chị nghe được chuyện em và Kha lão sư nói rồi?"
"Nói gì?"
Ngón tay An Thường bất giác cào cào lên tay cầm của cô. Bây giờ đang ở trước mặt Nam Tiêu Tuyết, cô có thể tự tin nói ra hai từ "quên lãng" hoang đường như vậy sao?
Nam Tiêu Tuyết không cố ý chọc cô nữa, giọng nói nhàn nhạt: "Ừa, nghe được."
"Vậy..." An Thường đột nhiên nói: "Chị tức giận hả?"
Ngón tay siết chặt hơn, nhận ra suy nghĩ rõ ràng trong lòng mình: cô muốn nghe được một câu khẳng định từ nàng.
Nam Tiêu Tuyết khựng lại.
Thịch, thịch, chả lẽ ánh nắng chiếu rọi qua kẽ lá in bóng xuống mặt ô cũng tạo ra âm thanh hay sao? Rồi An Thường phát hiện, đó là tiếng tim đập của mình.
Nam Tiêu Tuyết mở miệng, giọng điệu đều đều: "Không có, chị không tức giận."
Xoẹt.
Dường như ánh mặt trời quá sắc bén rồi, cứ thế đâm xuyên qua vải ô không hề kiêng nể. Khoảnh khắc này An Thường hiểu rất rõ, đó là âm thanh sụp đổ của sự chờ mong cô ấp ủ. Chỉ có thể nặn ra một nụ cười nói: "Chị không giận là tốt rồi."
Không khí giữa hai người vẫn lặng im, nhưng bức bối khó tả hơn rất nhiều.
Nam Tiêu Tuyết nói: "Chị phải đi chuẩn bị quay rồi."
"Nam lão sư."
"Ừm?"
"Xin lỗi, lần trước em không ở lại, để chị một mình trong phòng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!