Lẫn An Thường và Nam Tiêu Tuyết đều tự chìm vào suy tư riêng của bản thân, lại không thể nói ra thành lời. Nam Tiêu Tuyết vươn tay, kéo xuống dây buộc tóc đã bị nới lỏng lộn xộn trên đuôi tóc An Thường. Tóc dài của cô rủ xuống, che đi viên đậu đỏ sau tai của cô, Nam Tiêu Tuyết giúp người kia sửa sang lại một chút, hai bên đuôi tóc nhu thuận rủ xuống trên đầu vai.
An Thường bừng tỉnh: "Em phải về rồi."
Nam Tiêu Tuyết nhàn nhạt: "Ừa."
"Chị không ngủ một lát đi?"
"Phải ngủ, bằng không sẽ không có đủ thể lực luyện múa."
Nam Tiêu Tuyết phủ thêm lớp áo choàng ngủ, An Thường nói: "Chị đừng tiễn em, em tự đi là được rồi."
"Không có định tiễn em đâu." Nam Tiêu Tuyết rúc lại trong lớp chăn mỏng, đưa lưng về phía người kia: "Chị không thích tiễn biệt, không có ý nghĩa gì cả."
Đúng vậy.
Bất kể là đưa tiễn với hình thức nào, thì kết cục vẫn là từ biệt.
An Thường đi đến cửa phòng, đứng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài một lát, cũng may là đã qua thời gian ăn sáng, không còn ai đi qua đi lại nữa. Sau đó cô mới mở cửa đi ra ngoài, ở cửa sau bất ngờ lại gặp được Thương Kỳ.
Người gì mà như sắt thép, luôn luôn thấy ở trạng thái gọi điện thoại bàn công việc, bộ chị ta không cần ngủ sao trời?
An Thường tự thấy việc xõa tóc của mình đang gián tiếp tố cáo những việc cả hai đã làm ban nãy, vì thế chột dạ giơ tay chỉnh sửa một chút.
Đúng lúc này Thương Kỳ kết thúc cuộc gọi, rảnh rỗi đi đến trò chuyện với cô đôi ba câu.
"Hòa thuận lại rồi?"
An Thường khựng lại: "Không có cãi nhau."
Thương Kỳ nói: "Hai người vậy mà lại đồng lòng thật."
"Không có cãi nhau, chỉ là trong lòng âm thầm khó ở không được tự nhiên, đúng không?"
Thương Kỳ lại đốt thêm một điếu thuốc: "Tôi biết rõ hai người không thoải mái chuyện gì rồi."
An Thường vốn ít nói, nhưng hiện tại cũng không nhịn được hỏi theo: "Vậy chị thấy như thế nào?"
"Tôi? Tôi là thương nhân máu lạnh vô tình, đáp án của tôi cô nhất định sẽ không thích đâu."
"Sao chị lại biết tôi muốn nghe được cái gì?"
Thường Kỳ bật cười: "Nếu cô hỏi tôi, thì tôi cảm thấy cô làm đúng rồi, 'Nam Tiêu Tuyết' – ba chữ này có ý nghĩa lớn như thế nào, có lẽ tôi là người hiểu rõ nhất. Mối quan hệ của hai người, ở Ninh Hương là một chuyện, nhưng khi đến với Bội Thành nó sẽ hoàn toàn trở thành một vấn đề khác."
An Thường gật đầu: "Ừm, chị bận việc đi, tôi đi trước."
Về đến nhà, Văn Tú Anh đã thức dậy từ lâu, cũng đã ăn sáng luôn rồi, hiện tại đang ở trong vườn nhà lặt rau. Bà vừa thấy An Thường liền hỏi: "Đến bây giờ đoàn phim mới xong à?"
An Thường có chút chột dạ: "Dạ."
"Vất vả thật, đến lúc đó họ sẽ trả con bao nhiêu tiền đấy?"
An Thường đi qua, kéo một cái ghế nhỏ ngồi xuống, cầm một cọng cải ngọt từ trong rổ rau, cũng không định lặt phụ, chỉ là giữ trong hai ngón tay lăn qua lăn lại: "Không phải chuyện tiền bạc đâu ạ."
Văn Tú Anh vỗ lên mu bàn tay cô một cái: "Không phụ thì đừng có phá."
"Ta chỉ sợ con bị thiệt thòi thôi, con có thể nghĩ được vậy thì cũng tốt. Đúng là không phải chuyện tiền bạc gì cả, mỗi ngày ở chung với nhiều người cùng độ tuổi như vậy dù gì cũng tốt hơn là rúc ở trong nhà buồn chán , đúng không?"
"Bà ơi, đừng nói bà lại muốn khuyên con về Bội Thành nữa nha."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!