Chương 5: Đẹp thì có đẹp, nhưng không phải người tốt

Thương Kỳ cất bước tiến lên: "Tu sửa gốm sứ à? Cái này không phải đúng lúc sao?"

Cô đứng bên cạnh bàn làm việc, khoanh tay hơi cúi người, quan sát chiếc bình ngọc xuân men xanh: "Đây chính văn vật mà cô đang sửa?"

An Thường đứng ở một bên, không đáp lời.

Nói như thế nào nhỉ, cái loại dò xét xuất phát từ phía Thương Kỳ khiến cô không quá tự nhiên. Cũng chẳng biết vì lý do gì.

Thương Kỳ thấy cô không đáp, ngước mắt hỏi Nam Tiêu Tuyết: "Em cảm thấy thế nào?"

Nam Tiêu Tuyết hơi nhíu mày lại.

Đó là một cái mười phần bình thường biểu tình, nhưng khi xuất hiện trên gương mặt của Nam Tiêu Tuyết lại mang theo sắc thái phong lưu. Ngói xám mái hiên bị mưa bụi liên miên thấm ướt, quả lựu đang chờ đến cuối hè để biến hình thành trái lớn. An Thường mang theo một thân mẩn ngứa vì bị mưa dầm kích ứng, lại lỡ lời mà nói ra ý nghĩ muốn hôn người phụ nữa trước mặt.

Nam Tiêu Tuyết đi đến bên người An Thường:

"Làm công việc này bao lâu rồi?"

An Thường: "3 năm."

"Đại học cũng là học chuyên ngành liên quan?"

"Ừ."

Trưởng trấn ở một bên nhiệt tình bổ sung: "Không chỉ có vậy đâu, gia đình An Thường chính là ba đời làm công việc này. Có thể nói là bác học uyên thâm nha!"

Nam Tiêu Tuyết làm như không nghe thấy, tay nhíu cằm tính toán một chút: " 18 cộng 7, cô năm nay hẳn là 25 tuổi."

Lại đưa mắt nhìn An Thường từ trên xuống dưới: "Lãng phí một phần ba cuộc đời, khá là đáng tiếc, bất quá mà nói, cũng chỉ là làm ra một cái không xong thành phẩm."

Tâm An Thường đột nhiên rơi xuống.

Cô là nghe hiểu, trưởng trấn lại nghe không hiểu, vô ý thức hỏi một câu: "Là có ý gì?"

Nam Tiêu Tuyết thẳng thắn đề nghị, lại ở trong lòng An Thường đâm một nhát dao. Cô nhẹ nhàng nói: "Sớm đổi nghề đi."

Cả người liền đi ra ngoài.

Còn lại An Thường một người đứng tại chỗ, tay giấu ở sau thắt lưng siết chặt thành nắm đấm, nhìn bóng lưng của Nam Tiêu Tuyết.

Nam Tiêu Tuyết bước đi vô cùng nhẹ nhàng, cùng người bình thường không giống nhau, An Thường sợ hãi giật mình: Đêm đó Nam Tiêu Tuyết xuất hiện ở trong phòng làm việc của cô, cô như thế nào lại cho rằng Nam Tiêu Tuyết chỉ là ảo giác. Như thể chỉ có ảo ảnh mới có được cước bộ nhẹ tênh uyển chuyển như thế.

Cũng phải, Nam Tiêu Tuyết vốn dĩ chính là vũ hoàng đứng hàng đỉnh cao.

Thương Kỳ đi theo bên người Nam Tiêu Tuyết: "Tổ tông, không nhìn thấy trời đang mưa à? Đi nhanh như vậy làm cái gì. Nghê Mạn, em mau đi cầm cây dù lại đây."

Trưởng trấn: "Không cần không cần, chỗ tôi có chuẩn bị, lúc này khí hậu ở Giang Nam chính là mưa liên miên. Nam tiểu thư cùng Thương tiểu thư các cô từ Bội Thành tới sẽ cảm thấy có chút không quen."

Thanh âm nói chuyện ngày càng xa dần, chỉ lưu lại một mình An Thường, cô đưa mắt nhìn về hướng bàn làm việc của mình.

Cái bình ngọc xuân kia vẫn lặng lẽ nằm đó, giống như là vị cổ nhân nào đó xuyên qua không gian thời gian. Câu nói của Nam Tiêu Tuyết vang lên bên tai An Thường: "Sớm đổi nghề đi."

Cô ta dùng nhẹ tênh ngữ khí khuyên người khác từ bỏ một phần ba nhân sinh cuộc đời, giống như việc An Thường dành cả thanh xuân để tu sửa văn vật là điều không đáng giá để nhắc tới.

An Thường hít sâu một cái, đem ghế kéo ra ngồi xuống, lấy điện thoại gởi tin nhắn cho Mao Duyệt trên WeChat: [ đang bận? ]

Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Mao Duyệt với An Thường học cùng một chuyên ngành, sau khi tốt nghiệp đại học cũng không công tác ở nhà bảo tàng. Nói đúng hơn Mao Duyệt là kiểu người không chịu ngồi yên, dựa vào bản lĩnh nghệ thuật của mình mà tự lập nên studio hình xăm, hiện tại cũng coi như có chút danh tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!