Chương 49: Tương tư

Buổi sáng hôm sau, Mao Duyệt gọi cho khách hẹn của mình: "Chào Trình tỷ, là em, em xin lỗi mới sáng ra đã quấy rầy chị. Em có thể dời buổi hẹn sáng nay xuống buổi chiều không ạ? Em sẽ giảm giá 90% cho chị."

"Vâng, em có việc đột xuất."

"Dạ được, cảm ơn chị, buổi chiều gặp."

Cúp điện thoại, Mao Duyệt thu xếp đi đến chùa Phổ Chiếu. Bà ngoại cô tin Phật, từng nói chù Phổ Chiếu là ngôi chùa linh thiêng nhất ở Bội Thành. Mỗi năm xuân về sẽ đi cùng bà đến đó cúng bái một lần, đây là lần đầu tiên cô đến chùa vào mùa hè.

Tia tử ngoại ở Bội Thành thực là không đùa được, rọi gắt đến mức khiến cho những hạt mồ hôi liên tục lăn từ trên trán xuống mí mắt, chui vào hàng mi cay xè, lại không dám dùng tay dụi, chỉ có thể dùng khăn giấy chấm chấm nhẹ, trong lòng mắng chửi một câu: con bà nó.

Nhưng nhớ ra mình ở trong miếu, nói như vậy thì quá bất kính rồi, cho nên nhanh chóng đổi thành: bà cố của con ơi.

Mao Duyệt thành kính quỳ gối trên bồ đoàn phía trước Bồ Tát, mỗi một lần vái chào đều dập đầu thấp đến gần như chạm vào nền nhà. Sau khi vái lạy xong, cô đi đến chỗ một nhà sư đang ngồi: "Đại sư, con muốn thỉnh một món pháp vật."

"Thí chủ thành kính như vậy, là để cầu duyên? Hay cầu tài? Hay là chuyện đi học?"

"Sao ngài biết con thành kính ạ?"

"A Di Đà Phật, thí chủ bái lạy đến mức hai mắt biến thành một con gấu mèo lớn đùng luôn rồi."

"Bà cố nội con ơi, chán thật, cái loại mascara không chống nước hôm trước mua trong livestream đúng là đồ dỏm mà. Đại sư, con không có cầu cho chính mình, mà là cho bạn thân nhất của con."

"Cầu việc gì?"

"Cầu bình an." Mao Duyệt đè thấp giọng nói, lén lén lút lút nhìn chung quanh một loạt mới nói: "Cậu ấy phạm vào một chút việc."

"Là bị bắt vì viết tiểu thuyết sắc tình trên mạng hay sao?"

Mao Duyệt sững sờ: "Tại sao thầy lại nghĩ vậy?"

"Tháng trước, tôi có tiếp đãi ba cô nương trẻ tuổi đến van cầu bình an, trong đó có một người là lặn lội đường xa từ Hải Thành đến đây, đều là bởi vì viết tiểu thuyết sắc tình mà nhận được điện thoại của ban ngành liên quan. Họ dọa ba người họ nếu không lo chỉnh đốn thu hồi thì sẽ bị gọi lên làm việc, thậm chí ngồi tù."

Mao Duyệt khoát tay: "Bạn thân con cũng không phải làm như vậy, cậu ấy dính vào cái khác."

"Chuyện gì?"

"Cậu ấy... động chạm vào thần tiên."

"Động chạm có nặng lắm không?"

"Chắc là..."

Trong nhất thời Mao Duyệt cũng không biết ước lượng như thế nào cho đúng, An Thường chắc là đã hôn Nam Tiêu Tuyết rồi, nhưng nhìn dáng vẻ văn nhã im lặng của An Thường, chắc cũng không đến mức kịch liệt quá đâu nhỉ.

"Chắc cũng cỡ cỡ trung bình ấy ạ."

Đại sư đưa một tấm bùa hộ mệnh ra: "Sáu trăm."

"Đắt dữ vậy?"

"Tâm thành thì linh, nếu không dùng đổi chác với tiền tài mà thế nhân thích nhất, thì làm sao có thể chắc chắn thành tâm?" Đại sư dứt khoát đưa ra một loạt bùa hộ mệnh cho cô lựa chọn: "Vật này nếu động chạm không quá mức thì ba trăm, trung bình là sáu trăm, đặc biệt mạnh thì chín trăm."

"Vậy con thỉnh cái cỡ trung bình là được, cảm ơn đại sư."

Mao Duyệt đi ra khỏi chùa Phổ Chiếu, lấy điện thoại gọi cho An Thường: "Bảo bối, cậu dậy chưa?"

"Ừm, dậy rồi, hôm nay cậu không đi làm à?"

"Mình dời hẹn của khách xuống đầu giờ chiều, lấy một món quà cho cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!