An Thường bước đi trên những phiến đá trải đường vốn đã vô cùng quen thuộc.
Đi dưới những mái ngói xám màu thời gian mỗi ngày đều làm bạn với cơn mưa dầm.
Khi cô đi dọc bờ sông, những con thuyền ô bồng vẫn như thường lệ lững lờ trôi trên mặt nước êm đềm, khung cảnh giống những ngày khác như đúc.
Thậm chí khi đi ngang qua phường nhuộm, cô lại gặp được Tô a bà bưng tô sành ngồi cạnh cửa trước ăn cơm, ban chiều vừa mới tạm biệt, Tô a bà vẫn mời cô: "An Thường, vào ăn tối rồi hẵng đi phim trường."
An Thường vẫn như những ngày trước, lặp lại câu trả lời: "Dạ thôi, bà ăn đi ạ."
Từ đằng xa cô đã trông thấy phim trường, dàn máy quay đã chuẩn bị sẵn sàng, đèn công suất cao được bật lên sáng choang, cảnh tượng hiện đại hóa vô cùng không thích hợp với cảnh vật nơi đây, giống như ai đó đã cố ý dán một mảnh ghép khác lạ nơi góc nhỏ của một bức tranh thủy mặc ố vàng. Thậm chí còn có thể nhìn thấy những dấu răng cưa nham nhở ở phần rìa của mảnh ghép đặc biệt đó, tương phản đến chói mắt.
Mọi thứ, như một giấc mộng.
Mỗi ngày đều như đang nằm mơ.
An Thường cuộn cuộn ngón tay, nhớ tới ban sáng khi hai người tách ra, nhớ đến cái híp mắt rất khẽ của Nam Tiêu Tuyết, quyết định đi tiếp.
Vận khí của cô không tệ, liếc mắt một cái đã thấy Nghê Mạn ở trong đám người, phần nào đó làm cho cô bất giác thả lỏng đi rất nhiều. Nghĩ lại cũng đúng, Nam Tiêu Tuyết không thể nào không báo với cô một tiếng, đã trở về Bội Thành.
Cô thậm chí còn cảm thấy hơi tiếc cho Mao Duyệt và những fan hâm mộ đang háo hức chờ mong ở trên siêu thoại. Nam Tiêu Tuyết ở lại phim trường, chắc chắn bọn họ không thể gặp được nàng trong lễ trao giải được.
Cô tiếp tục theo thói quen ngồi vào góc nhỏ của chính mình, chuẩn bị mở ra lịch trình quay nhìn một chốc, thì đạo diễn Mâu đã đi đến gọi cô: "An Thường."
"A, vâng?"
Công việc hàng ngày của cô, chính là thảo luân cùng với người bên tổ đạo diễn về những địa điểm thích hợp cho những cảnh quay cố định, hoặc là khi bọn họ cần một vài loại đạo cụ đặc biệt, cô có thể hỗ trợ chỉ dẫn bọn họ đi đến đâu tìm.
Một trấn nhỏ như nằm ở ngoài rìa thời gian như Ninh Hương, vậy mà lại có thể cung cấp cho đoàn phim rất nhiều chỗ tốt, mặc dù "Thanh Từ" lấy bối cảnh là những năm dân quốc xa xôi trước kia, nhưng đèn dầu, tủ gỗ cũ kỹ, ổ khóa bằng đồng to kình kịch, và rất nhiều món đồ thuộc về thời đó, đều có thể tìm được ở đây.
Hôm nay, những câu hỏi của đạo diễn khá nhiều và linh tinh, An Thường dựa vào trí nhớ khi còn bé, nghĩ thử xem nhà ai có thể có những đồ vật bọn họ cần hôm nay.
"Cô thật sự giúp chúng tôi rất nhiều, cảm ơn nha An Thường."
"Không có việc gì."
Một đoạn trò chuyện như vậy, cũng tiêu tốn không ít thời gian. An Thường vừa ngước mắt lên nhìn, thoáng thấy Kha Hành đang bổ trang ở đằng kia. Cô ấy quả thực xinh đẹp, nhưng lại đang cố gắng khiến gương mặt trông tối tăm dơ bẩn hơn một chút.
Rồi, cô đưa mắt nhìn chung quanh, cũng không nhìn thấy Nam Tiêu Tuyết.
Điền Vân Hân đi vào phim trường, chuẩn bị bắt đầu công việc.
Cảnh đầu tiên là cảnh quay phối hợp giữa Kha Hành và một diễn viên múa khác.
Bình thường khi quay phim, vô luận có cảnh quay của Nam Tiêu Tuyết hay không, thì An Thường cũng sẽ ở trong đám đông theo dõi, vì như vậy sẽ giúp được bản thân có thể đưa ra gợi ý chính xác nhất nếu đoàn phim có bất kì câu hỏi nào về vật dụng hay ngoại cảnh.
Sau khi quay xong cảnh đầu tiên, có người nói với Kha Hành: "Hành tỷ, chị thật là cừ luôn, không nghĩ tới chị có thể lột tả nhân vật tiểu tử nghèo này hay đến vậy."
Ngoài ra, còn một người nhập diễn thần sầu đến mức khiến người ta không thể tin nổi, đó là Nam Tiêu Tuyết.
Nhưng mà Nam Tiêu Tuyết đâu rồi?
An Thường tranh thủ thời gian mọi người sắp đặt lại bối cảnh, chạy về chỗ của mình mở ra lịch quay. Cảnh đầu tiên, cảnh thứ hai, rồi thứ ba...
Cô lẳng lặng đi đến bên cạnh Nghê Mạn, đối phương đang liên tục trò chuyện cùng với người bên tổ đạo diễn, tay cầm lịch quay xoay lại mới nhìn thấy An Thường đang đứng đó.
"Có việc hả?"
"Nam lão sư chị ấy..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!