Chương 42: Chị thấy lá gan của em rất lớn

Nghê Mạn thay mặt Nam Tiêu Tuyết mời mọi người đi karaoke, tất cả mọi người có hơi bất ngờ, dù gì người mời cũng là Nam Tiên nổi tiếng thanh ngạo cô lãnh.

Tiến trình quay kịch múa đã đi được hơn nửa đường, dạo gần đây mọi người liên tục làm việc ở cường độ cao, quả thật rất vất vả, thừa dịp có một lý do, đi ra ngoài karaoke phát ti3t một chút cũng là cách tốt.

Vì vậy bọn họ liền sôi nổi đồng ý.

Cũng giống như lần trước, mọi người chia nhau lên hai chiếc xe minivan, còn Thương Kỳ sẽ chở Nam Tiêu Tuyết và Nghê Mạn đi xe riêng.

Tuy rằng đã ở gần bọn họ lâu đến vậy, nhưng người hướng nội như An Thường vẫn chưa thật sự quen thuộc với tất cả mọi người trong đoàn, cho nên khi lên xe cô vẫn chọn một chỗ ngồi phía sau cạnh cửa sổ, vị trí bên cạnh để trống.

Bất chợt, Kha Hành lại tự nhiên ngồi xuống bên cạnh. An Thường quay đầu liếc nhìn, Kha Hành hướng về phía cô cười cười. Cô không rõ lý do Kha Hành lại làm như vậy, là vì nhìn thấy cô như con dê lạc đàn, nên mới cố gắng không làm cô xấu hổ hay sao?

Nói thật, cô cũng đã quen một mình như vậy rồi, hành động tử tế quá mức ngược lại còn khiến cô cảm thấy có phần không quen, một phần cảm thấy áy náy vì không thể tìm được chủ đề trò chuyện với người kia, một phần khác là vì áy náy mà đâm ra rối loạn càng không biết nói gì. Chỉ đành cứ thế quay đầu nhìn ra cửa sổ, nhìn đèn đường đến gần sáng lên rồi trôi qua tối dần, nhìn những chiếc xe khác ngược xuôi lướt qua.

Kha Hành ngồi cạnh An Thường, hoặc là chồm tới phía trước, hoặc là xoay người tựa lên thành ghế. Cô ấy luôn có thể trò chuyện vui vẻ với người xung quanh, không có dấu hiệu để ý tới mình, để cho An Thường thoáng chút cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Xe bắt đầu chạy lên đường cao tốc, đèn trong xe cũng được tắt bớt. Trong khoảng thời gian này, do tần suất quay phim khá cao, người người luôn cảm thấy mệt mỏi, nên bỗng chốc ai nấy cũng say sưa ngủ. An Thường nừa ngủ nửa mê, nhìn ra bên ngoài lúc sáng lúc tối, đầu óc mơ hồ lơ lửng bị những tâm sự quấy rầy.

"An Thường,"

Giọng Kha Hành gọi cô như thì thầm, khiến An Thường giật mình nhận ra mình không hề ngủ.

"Hả?"

Quay đầu lại nhìn mặt Kha Hành, khi cô ấy không hóa thân thành "tiểu tử nghèo" thì gương mặt luôn được trang điểm vô cùng nổi bật, phấn mắt màu tím nhạt tô điểm cho mí mắt xinh đẹp, màu môi đỏ ánh nâu bóng sáng dưới ánh đèn đường, một đầu tóc ngắn lại càng khiến cô ấy trông cá tính hơn.

Khuôn mặt ấy sinh ra đã xinh đẹp rạng rỡ, nếu có nhiều sắc thái cùng xuất hiện tại trên gương mặt cô ấy thì cũng không có vẻ quá mức kệch cỡm, ngược lại còn hoàn toàn bị ngũ quan sắc sảo nuốt lấy.

Giọng nói của Kha Hành bị tiếng bánh xe lao vút trên đường cao tốc lấn át đi hơn phân nửa: "Tôi đã nhìn ra rồi."

Trong lòng An Thường nhảy dựng.

"Yên tâm, tôi cũng không phải loại người sẽ đi lan truyền lung tung đâu."

Đúng vậy, Kha Hành là một người ngay thẳng đàng hoàng, cô ấy có thể không ngần ngại bày ra dã tâm của mình, cũng không bao giờ thèm làm những việc đâm sau lưng người khác, có thể nói là tâm sinh tướng, một người quang minh lỗi lạc, không phụ một gương mặt xinh đẹp nhường này.

Nhằm tránh khiến người khác nghe thấy, âm lượng giọng nói Kha Hành lại càng nhỏ hơn: "Tôi chỉ là muốn khuyên cô một câu."

"Ngày trước, lúc tôi vừa lấn sân qua điện ảnh đi đóng bộ phim đầu tiên trong sự nghiệp, tôi diễn vai một tiểu thư của đại gia tôc, gặp được một nữ nhân, nàng là đầu lĩnh của một tiêu cục.

An Thường nghe liền lập tức biết đó là bộ phim nào, một bộ phim võ hiệp rất thành công, còn được vinh danh "Phim điện ảnh xuất sắc nhất" của giải Kim Lộc năm đó. Kha Hành cũng nhờ vào cơ hội đó mà đặt được nền móng vững chắc trong giới phim ảnh, về sau càng có nhiều kịch bản cơ hội lũ lượt kéo đến.

"Nói thật, lúc đó tôi không biết diễn xuất, lúc vừa vào đoàn, ngày nào tôi cũng bị đạo diễn mắng đến chỉ biết rúc trong một góc mà khóc, về sau chị ấy nói với tôi, phải nghĩ biện pháp khiến bản thân có thể hòa vào nhân vật."

An Thường lại trong phút chốc biết được "chị ấy" là ai. Người diễn vai bang chủ năm đó, là một diễn viên thiên về hành động, đa số là diễn những bộ phim văn nghệ. Tuy không phải là một diễn viên lưu lượng, nhưng người hâm mộ vô cùng trung thành. Đó là mỹ nữ với nét đẹp không quá truyền thống, có một tấm hình luyện công trong phòng tập, đến bây giờ vẫn còn ở trên Weibo, lâu lâu bị xào lại sẽ kéo theo một mớ người điên cuồng li3m nhan.

"Chỉ là, chị ấy mang tôi nhập diễn, nhưng lại không ai có thể giúp tôi xuất diễn. Sau khi quay xong, tôi đã thật sự không nhịn được mà đi tìm chị ấy, khi đó chị ấy đã tham gia một dự án phim mới. Khi tôi đến, thấy chị ấy rất thân mật với nữ diễn viên diễn cặp trong bộ phim kia, chị ấy cũng không hề biết tôi sẽ đến. Cứ vậy, tôi đứng yên lặng hồi lâu nhìn chị ấy ở đằng kia, cầm từng quả mâm xôi đút cho người kia, trong mắt tràn ngập vui vẻ."

"Sau này khi chị ấy đến tìm tôi, tôi cũng đã không còn nhiều cảm giác vui sướng, cho đến lúc chị ấy quay xong bộ phim, mời tôi đến một nhà hàng gần phim trường dùng cơm. Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ, đêm đó chúng tôi ăn súp thịt bò, nước dùng màu trắng sữa, nhưng bỏ rất nhiều rất nhiều tiêu hột, tôi ăn vào sặc đến mức ho không ngừng."

Bên môi Kha Hành cong lên một nét vui vẻ, dưới ánh đèn đường ấm áp, càng nổi bật được hơi thở hoài niệm xa xưa.

"Tôi nói với chị ấy, tôi hiểu rằng chị ấy như vậy cũng là vì nhập diễn, nhưng tôi luôn tin tưởng khoảng thời gian ấy, tình cảm giữa chúng tôi không tầm thường như vậy. Chị ấy hỏi tôi khác biệt như thế nào, tôi không thể giải thích được, chỉ là cảm giác không giống mà thôi."

"Chuyện sau đó, cô đoán như thế nào?"

Kha Hành khẽ cười: "Ăn cơm xong, chị ấy dẫn tôi về phòng khách sạn của mình."

An Thường bật ra tiếng "a".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!