Chương 41: Bởi vì nghĩ về em

Cơn buồn ngủ đã hắt hủi An Thường hai đêm liền bỗng dưng ập tới mãnh liệt sau vài tràng cảnh. An Thường chuyển dời chiếc ghế nhỏ tựa sát vào góc tường hơn, đầu dựa lên một tấm phông nền cạnh bên, hai mí mắt bắt đầu nhịn không được muốn tìm về với nhau.

Không gian phía trước mặt cô là người qua kẻ lại nhộn nhịp như hội, thanh âm rần rật của máy quay lăn trên thanh trượt, còn có người lớn tiếng hô "bên này cần chỉnh tóc và bổ trang", ánh đèn liên tục lắc lư vì tổ ánh sáng đang cố căn chỉnh góc quay, từng luồng ánh sáng ngẫu nhiên phật đến vùng da quanh mắt.

An Thường nhắm mắt lại, cảm thụ được thế giới của mình trong chốc lát sáng rực, lại bỗng hóa tối tăm, vì ánh đèn mà thiên biến vạn hóa không ngừng.

Vì sao một người có chứng mất ngủ, lại có thể dễ dàng tìm thấy nó ở những nơi đông người, như phòng học, tiệm sách, hay là phim trường như vậy? Đại khái là vì ở những nơi như vậy, cảm giác tồn tại của cá thể không rõ ràng nổi bật, tâm tư tình cảm sẽ bị những người khác cản trở, không dễ dàng lao tới quấn lấy thân người.

An Thường chìm vào giấc ngủ, thậm chí còn nằm mơ nữa.

Trong phút chốc cô thấy mình đang tham gia dạ tiệc ở Thanh Mỹ, ngồi một góc trong thính phòng, nhìn lên người dẫn chương trình đang đứng giữa sân khấu sáng đèn

- Nhan Linh Ca.

Chợt chớp qua, cô lại thấy chính mình ngồi trong một rạp hát xa lạ, vẫn chọn góc thính phòng, ngọn đèn chiếu không tới ánh mắt si ngốc của cô đang nhìn Nam Tiêu Tuyết nhảy múa lưu loát giữa sân khấu rực rỡ.

Thật tình cũng lạ, cô trước giờ chưa từng truy tinh, bảy năm sống ở Bội Thành nhưng chưa hề bước vào rạp hát xem Nam Tiêu Tuyết múa lần nào, dẫu cho danh tiếng người kia vang xa ngàn dặm. Có lẽ là vì nỗi ám ảnh "ngưỡng mộ" đã mọc rễ ăn sâu vào trong lòng, khiến cô bất giác sợ hãi muốn tránh né.

Trong giấc mộng đó, Nam Tiêu Tuyết từng bước đi xuống sân khấu, cô đuổi theo muốn trò chuyện với nàng, ánh đèn sân khấu vẫn một mực lướt theo thân ảnh Nam Tiêu Tuyết, hào quang nổi bật đó càng khiến cho hình dáng của người đang đuổi theo nàng trong bóng tối trở nên lu mờ hơn.

"Nam Tiêu Tuyết! Nam Tiêu Tuyết!"

Cô biết mình đang gọi nàng, nhưng lại không hề nghe đến giọng nói của chính mình.

Cô giật mình choàng tình.

Đây không thể xem là một cơn ác mộng được, không phải dạng sẽ khiến người ta sợ hãi đến mức toát ra một thân mồ hôi lạnh. Cô chỉ nhớ rất rõ ràng đây là cảm giác đau xót khổ sở chìm sâu trong ký ức trồi lên quấy phá, cũng chính là một lời nhắc nhở cô về tương lai trước mắt chắc chắc bản thân sẽ bị tổn thương.

Cảnh tượng trước mắt không khác gì so với ban nãy, mọi người vẫn vô cùng bận rộn chạy ngược chạy xuôi, trong phút chốc lại đồng loạt yên tĩnh, tụ tập lại xem cảnh quay đang tiến hành.

Cảnh quay này không có Nam Tiêu Tuyết tham gia.

Ngọn đèn quơ quơ chói lòa đôi mắt, An Thường bản năng giơ tay lên che lại, rồi mới phát hiện có một tấm chăn mỏng đang trượt xuống từ vai mình.

Cô ngơ ngác.

Xoay xung quanh quan sát khắp phim trường, trên chiếc ghế dựa bình thường Nam Tiêu Tuyết hay nghỉ ngơi, bây giờ cũng không có thân ảnh quyến rũ của nàng. Sự chú ý của mọi người đều đang đổ dồn vào khu vực quay phim.

Cô thoáng do dự, rồi mới nhẹ nhàng nhấc tấm chăn mỏng đang phủ trên đầu gối, đưa lên mũi vùi đầu khẽ ngửi. Nếu chính là Nam Tiêu Tuyết đắp chăn cho mình, thì trong thời gian ngắn chỉ bằng một cái chớp mắt như vậy, liệu hương vị trên đầu ngón tay của nàng sẽ có thể vương lại nơi đây hay không?

An Thường ngửi không ra, cũng không thể tìm được bất kì dấu hiệu gì đủ chứng minh cho phán đoán của mình.

Tràng cảnh được thông qua, người của tổ đạo diễn đi về phía cô, cười hỏi: "Dậy rồi hả?"

An Thường ngại ngùng cười mỉm. Xem ra là có không ít người phát hiện cô ngủ gục.

Người đó bàn bạc với cô vài điều xong, cô hơi do dự, rồi lơ đãng hỏi: "Nam lão sư, nàng..."

"A, hôm nay những cảnh quay phối hợp của nhân vật phụ khá nhiều, nên cố ý sắp xếp những cảnh của Tuyết tỷ và Hành tỷ lên trước rồi, để hai người bọn họ có thể sớm quay về nhà nghỉ nghỉ ngơi."

"Cô có chuyện cần tìm nàng hả? Gọi cho nàng đi, cô có số của nàng không?"

"Tôi..."

Từ cái lần cô kiên quyết không chịu add Wechat nàng, Nam Tiêu Tuyết cũng không còn nhắc gì về việc ấy. Hai người dường như đã âm thầm đạt thành nhận thức chung, rằng ở giây phút Nam Tiêu Tuyết rời khỏi Ninh Hương, đoạn tình cảm dây dưa này sẽ chính thức được vẽ xuống một dấu chấm tròn. Cho nên, việc lưu giữ phương thức liên lạc chẳng qua cũng chỉ là chuyện vô bổ mà thôi.

"Hay là tìm trợ lý của nàng đi, cô có cách liên lạc với Nghê Mạn mà đúng không?"

Có lẽ đây là cách tốt nhất rồi, sau khi đạo diễn rời khỏi, An Thường nhìn thấy Nghê Mạn đang ở gần đó, tay cô cầm kịch bản trò chuyện với phó đạo diễn, tay khác cầm bút không ngừng đánh dấu ghi chú.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!