Nhịp sống vùng sông nước luôn là kiểu an nhàn, là địa phương chẳng có việc gì to tát khiến người ta phải hao tâm tổn sức.
An Thường về đến nhà đã hơn một giờ sáng, đơn giản tắm rửa một cái, cô cũng không cảm thấy quá buồn ngủ. An Thường ngồi ở trước bàn sách, đem laptop mở lên, đăng nhập vào lại trang web tư vấn tâm lý kia.
Chậc, quả nhiên là kính nghiệp, giờ này mà họ vẫn online.
An Thường lại đau lòng tốn thêm 60 tệ, cô nhập nội dung vào khung chat: [xin chào, tôi lại tới đây. ]
Chuyên gia tư vấn Chương Thanh: [ Nam Tiên ảo giác lại xuất hiện nữa à? ]
Xem ra trang web này đều lưu lại hồ sơ bệnh án của bệnh nhân. An Thường không cần phải giải thích tình trạng của mình thêm lần nữa, điều này khiến cô thả lỏng hơn chút.
[ đúng vậy. ]
[ lần này là ở đâu? ]
[ ở trong phòng làm việc của tôi. ]
[ cùng cô khoảng cách càng ngày càng gần phải không? Lần này các cô có giao lưu không?]
[ À, cô ấy có nói chuyện với tôi. ]
[ nói cái gì? ]
[ hỏi tôi có hay không nhận ra cô ấy, tôi lại nói cho cô ấy nghe về hai giấc mộng xuân kia. Cô ấy giống như... cảm thấy thật hứng thú. ]
[ vậy cô có cảm giác gì? ]
[ tôi muốn hôn cô ấy. ]
An Thường nghĩ tới gương mặt kia hiện ra trước mặt mình, nghĩ tới đôi môi mỏng tỏa ra mùi hương mời gọi.
[... Không phải hỏi cái này, tôi muốn hỏi, cô có cảm thấy cô ấy là thật hay không?]
An Thường nghĩ nghĩ: [ xét về cảm tính mà nói, tôi cảm thấy cô ấy mười phần chân thực, tôi giống như có thể nghe được mùi thơm trên người cô ấy, cảm nhận được làn da cô ấy tản ra mát lạnh nhiệt độ. Nhưng nếu xét về lý trí, tôi lại biết cô ấy không phải thật. Bởi vì một người bạn của tôi là fan của cô ấy, nói cho tôi biết rằng khoảng thời gian này cô ấy đang tập dợt cho show diễn sắp tới tại đoàn vũ kịch ở Bội Thành. ]
An Thường hỏi: [ tình huống của tôi có phải là càng ngày càng nghiêm trọng không? ]
[ tôi đề nghị cô hãy đến khám bệnh trực tiếp một lần.]
Đối phương gởi cho cô địa chỉ phòng khám ở Hải Thành.
An Thường do dự một chút: [ nếu như tôi khỏi bệnh rồi, ảo giác kia cũng sẽ biến mất đúng không? ]
[ nếu như tiến độ khôi phục của cô tốt lên thì đúng là vậy.]
[ vậy nếu như tôi vẫn luôn từ chối tiếp nhận trị liệu thì sẽ thế nào? ]
[ khuyến nghị cô không nên từ chối, có lẽ cô nhận biết chướng ngại sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cô. ]
[ được, tôi biết rồi. ]
[ đề nghị cô mau chóng đi khám bệnh. ]
[ Vâng. ] An Thường vẫn chưa xác đinh được một cái thời gian cụ thể, chỉ mập mờ nói: [ đến lúc đó gặp. ]
Bệnh là muốn trị, cô mới 25 tuổi, cũng không muốn thật sự xuất hiện cái gì nghiêm trọng chướng ngại tâm lý.
Cô thật tò mò, cái kia nhìn có vẻ lãnh đạm bờ môi, hôn lên sẽ có cảm giác gì? Nam Tiêu Tuyết nhìn qua chân thật như vậy, hẳn sẽ không giống cái bóng, hôn đều hôn không được a?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!