Chương 39: Có phải là không được không?

An Thường trước đây cũng đọc không ít tiểu thuyết tình cảm.

Trong độ tuổi thiếu nữ, rất dễ dàng trở nên thân thiết với một người, cùng với bạn thân rúc vào một góc riêng, lúc ban đầu đều là những câu trò chuyện thâu đêm suốt sáng, dần dần biên giới tình cảm bị bóng đêm nhuộm hóa mơ hồ, cái ôm thân mật chẳng mấy chốc đã biến thành một nụ hôn rụt rè.

An Thường thì không như vậy, từ nhỏ cô luôn khác biệt với mọi người, ở Ninh Hương cũng không có nhiều đứa trẻ cùng độ tuổi để chơi đùa. Cô chưa bao giờ trải qua những chuyện như vậy, chưa bao giờ dẫn bất kỳ ai bước vào phòng ngủ của chính mình.

Nhưng đêm nay, khi nhìn thấy Nam Tiêu Tuyết đứng đó, một nửa cơ thể nàng lộ ra dưới ánh đèn lồ ng, một nửa kia hòa vào bóng tối dằng dặc, cô đã bị châm lên một ngọn lửa xúc động.

Trước lúc trời sáng là thời điểm bầu trời tối nhất, cả căn phòng chỉ được rọi sáng bằng hộp đèn khẩn cấp nho nhỏ, tia sáng mạnh đập vào tường vỡ ra thành vô vàn những mảnh sáng nhỏ, lốm đa lốm đốm vờn quanh trong không khí, rồi phiêu đãng đến bên cạnh thân thể người.

Trong phòng vốn dĩ phảng phất mùi thơm của hoa lan, bây giờ có sự hiện diện của Nam Tiêu Tuyết, hương khí thơm ngát trên người nàng dán lại gần át mất mùi hương kia. An Thường giữ cổ Nam Tiêu Tuyết, như có như không hôn hôn lên bờ môi Nam Tiêu Tuyết, rồi sau đó vươn đầu lưỡi vào.

Đây quả thật là một thể nghiệm rất kỳ diệu.

Mọi chi tiết trong phòng cô đều đã thuộc nằm lòng, xung quanh dù mờ tối, dù đôi mắt đang nhắm lại, An Thường đều có thể biết rõ ghế ngồi và tủ đứng chính xác ở đâu hoặc góc độ của chân giường là ở hướng nào, vì tất thảy đều là một phần quen thuộc trong cuộc sống của cô.

Và Nam Tiêu Tuyết, là người đêm hôm trước vừa xuất hiện đã làm chấn động khu vực bình luận của livestream, là người hào quang vạn trượng mỗi đêm đều được ống kính máy quay ưu ái.

Nàng những lúc như thế luôn mang một bộ mặt lạnh lùng như sương tuyết. Nhưng nàng của hiện tại khi bị cô ôm vào lòng hôn nồng nhiệt, lại vô cùng ngoan ngoãn thuận theo.

Tiếng hôn giữa hai người vang lên nho nhỏ, giống như mưa ngoài cửa sổ, dinh dính dây dưa. Âm thanh như vậy chui vào tai người nghe ra có phần ngại ngùng, lại như đang dẫn dụ con người tiếng thêm một bước, m út lấy cánh môi Nam Tiêu Tuyết, khẽ cắn lên bờ môi non mềm kia.

Có lẽ là hơi thở của Nam Tiêu Tuyết vừa bị cắn vỡ, lại có lẽ là đôi môi Nam Tiêu Tuyết thật sự phát ra âm thanh trầm thấp.

"A~"

Một tiếng than như có như không, đi theo ánh sáng đụng vào tường vỡ vụn, biến thành hạt mưa ướt sũng nhuộm ẩm lỗ tai An Thường.

An Thường nhanh chóng buông Nam Tiêu Tuyết ra. Hơi thở của cô lộn xộn chẳng khác gì nàng, lại sợ nếu cứ như vậy sẽ bật lên một thứ gì đó đang lảng vảng trong không khí, nên không thể làm gì khác ngoại trừ cố gắng điều tiết hơi thở ổn định lại.

Nam Tiêu Tuyết cúi đầu, An Thường cũng làm theo, rồi lại nhịn không được hơi nhấc mí mắt lên một nửa, lặng lẽ nhìn gương mặt nàng. Dưới ánh sáng yếu ớt, cô thấy được Nam Tiêu Tuyết đang khẽ c ắn môi dưới. Bóng đêm cùng với hương hoa lan u tĩnh lại tạo điều kiện cho dòng khí mập mờ bao quanh hai người nhanh chóng tăng lên.

An Thường mở to miệng, tự cảm thấy mình nên nói gì đó. Nhưng mà tính cách cô vốn ít nói, bất chợt tìm không được chủ đề gì, hai cánh môi cứ mấp máy vài lần. Cô thậm chí đã nghĩ xa hơn, ý định dán lên cánh môi Nam Tiêu Tuyết lần nữa.

Cuối cùng, cô chọn im lặng, không làm gì cả.

Nam Tiêu Tuyết chậm rãi nâng tầm mắt lên, bàn tay chống trên mặt giường vuốt v e qua lại, đầu ngón tay ma sát xuống lớp ga giường vang lên âm thanh xột xoạt, trong bóng đêm tĩnh lặng lại như đang gãi gãi vành trong lỗ tai người kia.

"Thì ra phòng ngủ của em nhìn như thế này." Ánh mắt chậm rãi quét một vòng, sau đó cổ cũng chuyển động, điểm cuối rơi vào trên người An Thường.

"À, ờ." Ngón tay An Thường níu lên ga giường, nhìn lại nàng.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, lại rất nhanh lệch ra, đồng thời ăn ý nhìn sang chỗ khác. Đầu tim An Thường vừa nhảy loạn hai ba lần. Đêm hè thật sự rất biết mê hoặc con người, trong không khí dường như luôn có sự tồn tại của lưu huỳnh khô nóng, chỉ bằng một ánh mắt là cũng có thể châm lửa cướp cò.

Nam Tiêu Tuyết lại nhìn lên tấm chăn mất trật tự: "Máy nghe CD à?"

"A", An Thường lấy lại tinh thần: "Dạ."

"Tiểu cô nương còn trẻ như vậy, sao lại có món đồ cổ như thế này được nhỉ?"

"Em nhỏ hơn chị rất nhiều sao?" An Thường hỏi lại.

"Không tính là rất nhiều, nhưng cũng không phải là ít." Nam Tiêu Tuyết thản nhiên nói: "Chưa kể, em trông trẻ hơn tuổi."

Mỗi lần Nam Tiêu Tuyết mở miệng nói chuyện, hơi thở của nàng đều giống như đang tranh đoạt địa bàn với mùi thơm hoa lan trên bậu cửa sổ. An Thường vô thức co những đầu ngón chân của mình lại.

"Em đang nghe nhạc gì đó?"

"Là một album nhạc phim điện ảnh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!