Nam Tiêu Tuyết sâu kín liếc nhìn An Thường.
"An tiểu thư." Nàng vươn tay vỗ nhẹ lên đầu An Thường: "Lần nào cũng đợi hôn đã rồi mới hỏi, em hy vọng chị sẽ trả lời thế nào?"
"A, vậy..."
Tay Nam Tiêu Tuyết rời khỏi đỉnh đầu An Thường, xoay người nhìn về phía trước, chỉnh sửa lại vạt áo sườn xám, rồi đặt hai tay lên đầu gối, bày ra tư thế vô cùng nghiêm chỉnh đoan chính.
Đôi bông tai đính đá quý màu đen dài tự do rủ xuống, được ánh đèn rọi vào phản chiếu ra những tia sáng lấp lánh làm nổi bật đường cong gương mặt mượt mà của nàng. Khoảnh khắc này, nàng lại trở về là một nữ minh tinh vô cùng cao ngạo trên màn hình kia.
"Đúng là rất lưu manh." Nàng dùng tư thái như vậy nói với cô.
Trái tim An Thường như bị một bàn tay nghiến chặt đau nhói.
Mình cần nói "Em xin lỗi" hay nên nói "Lần sau em sẽ không như vậy nữa" đây?
Mắt Nam Tiêu Tuyết vẫn nhìn thẳng về phía trước, nhưng thân thể lại khẽ nghiêng qua hướng về phía An Thường. Dáng vóc thanh lãnh bởi vì tư thế hiện tại lại có thêm một phần mị hoặc, gợi nhớ đến những dây leo mềm mại bò đầy trên bờ tường của một tòa nhà cổ xưa.
Nàng nghiêng người thì thầm bên tai An Thường: "Nhưng mà, chị rất thích."
Vành tai An Thường trong một tích tắc đã đỏ rực.
Không chỉ là vì những lời này của Nam Tiêu Tuyết, mà còn là vì khi nàng thì thầm vào tai cô, bờ môi nàng như có như không trêu chọc khẽ chạm vào vành tai cô, rất khó nhịn.
An Thường sâu sắc cảm thấy, Nam Tiêu Tuyết cao tay hơn mình rất nhiều.
Cô thể hiện khao khát của mình đối với Nam Tiêu Tuyết, là trực tiếp m út lấy vành tai của người kia. Nhưng Nam Tiêu Tuyết lại khác, nàng hờ hững trêu chọc, để lại một khoảng cách vô cùng nhỏ. Nếu nói là có chạm, thì xúc cảm đó cũng vô cùng yếu ớt, dường như chỉ là có một hơi thở thổi vào lỗ tai của mình thôi. Nếu nói là không, thì sự tồn tại dịu dàng của nó lại không thể lờ đi được, vì rõ ràng cơ thể cô đã phản ứng, một cơn tê rần như kiến bò chạy dọc từ bắp chân lên đến cánh tay không thể nào là giả được.
Hai bàn tay An Thường vô thức nắm lại, đuôi mắt khẽ liếc qua Nam Tiêu Tuyết. Người kia vẫn nhìn cô, như cười lại như không, nốt ruồi đỏ hồng dưới mắt trái vì thần sắc đó mà hơi động đậy nhảy múa, trong phút chốc, sự mị hoặc của tinh phách phủ lấp không gian nhỏ này.
Hiện tại, không cần biết bộ sườn xám nàng đang mặc có màu đen bí ẩn, hay là màu xanh sứ tao nhã, nàng đơn giản chỉ là Nam Tiêu Tuyết mà thôi. Người mà chỉ vì tình cờ gặp gỡ nàng một lần ở đầu cầu, đã khiến An Thường mơ thấy nàng vô số lần sau đó.
Nam Tiêu Tuyết tựa người ra sau đặt trọng lượng cơ thể lên lưng ghế, cánh tay trắng nõn nà giơ lên, những đầu ngón tay lành lạnh nắm nhẹ vào gáy An Thường. An Thường nhìn chằm chằm vào một điểm cố định trên lưng ghế lái, ánh mắt thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng bả vai lại cứng đờ.
Tất cả những động tác của Nam Tiêu Tuyết đều như có như không, từ lúc nãy khẽ chạm vào vành tai cô, tới bây giờ là những ngón tay khẽ khàng sờ vuốt làn da sau cổ cô. Giọng nói của nàng nửa như cười nửa lại không, hỏi: "Sao đấy, em cũng thấy chị lưu manh hả?"
Ý tứ ẩn giấu chính là – "Chị vẫn chưa hôn em cũng chưa cắn em nha."
Chưa kể còn có phần tỏ ra vô tội "Cũng chưa chạm vào tai em xíu nào luôn."
An Thường bị Nam Tiêu Tuyết vuốt v e phần gáy, bắt đầu vô thức dùng tay cào cào vào đường chỉ trên ghế ngồi.
Thật ra cô muốn trả lời, "Em thấy chị vẫn chưa lưu manh lắm đâu."
Thật ra cô cũng muốn nói, "Chị có thể hôn tai em không?"
Ngọn đèn yếu ớt, không gian trong xe vô cùng hẹp, hương khí trên người Nam Tiêu Tuyết không ngừng ập tới. Nếu cô nói ra những lời như vậy, sợ là sẽ khiến mọi chuyện tiến triển theo hướng cả hai đều không thể khống chế.
Hai người lẳng lặng ngồi trong xe một chút, chờ đợi cho sự nóng bỏng vô hình này từ từ hạ xuống.
Nam Tiêu Tuyết hỏi: "Biết lái xe không?"
An Thường giật mình: "Lý thuyết thì biết."
Cô đã thi bằng lái hồi còn học đại học, nhưng từ bấy tới nay vẫn chưa thực sự lái trên đường lần nào. Nam Tiêu Tuyết bật ra một tiếng cười khẽ đầy ẩn ý. An Thường lúc này mới ý thức được: mình nói như vậy thì có khác gì bắt ép nữ thần phong quang tễ nguyệt của mọi người làm tài xế cho mình đâu?
Bắp chân Nam Tiêu Tuyết co lên đưa hướng về phía An Thường, từ trong vạt sườn xám lộ ra một đoạn cẳng chân trắng muốt, nổi bật sáng rực trong cảnh tượng mờ mờ tăm tối, trông giống như ánh trăng tròn rẽ màn mây chiếu rọi bầu trời đêm.
"Làm sao bây giờ?" Nam Tiêu Tuyết tựa như đang hỏi cô, lại tựa như đang độc thoại với chính mình: "Mang giày cao gót không thể lái xe được đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!