Mao Duyệt quan sát phản ứng của An Thường: "Cậu... muốn nghe chuyện về cô ta không?"
An Thường buông thõng con ngươi, nhìn chằm chằm chân tủ quần áo, không rõ lúc nào lại bị khuyết mất một bên.
"Nói đi."
Mao Duyệt ngược lại có chút không xác định: "Thật muốn nghe?"
An Thường chậm rãi phun ra hơi thở, đôi vai căng thẳng dần dần thả lỏng: "Ừ, không có chuyện gì, nói đi."
"Cô ta đoạt giải Thanh Niên Tu Sửa Văn Vật Tốt Nhất, là giải thưởng lớn hàng năm, cậu khẳng định không biết."
An Thường đương nhiên không biết.
Từ sau khi thoát đi Bội thành, cô không còn chú ý mọi chuyện liên quan đến nghề nghiệp tu sửa văn vật.
Những năm gần đây quốc gia đối công tác tu sửa văn vật càng ngày càng coi trọng, cùng với sự thành công của một bộ phim phóng sự, những người làm công tác này không còn là những anh hùng thầm lặng.
Quốc gia thiết lập nên giải thưởng này, là từ bảy năm trước bắt đầu. Vì để cổ vũ các chuyên viên làm công tác tu sửa văn vật có độ tuổi từ ba mươi lăm tuổi trở xuống, mỗi một năm sẽ chọn ra tốt nhất tác phẩm đã qua tu sửa hoàn chỉnh mà trao tặng khen ngợi.
Bảy năm trước, An Thường lần thứ nhất ở trên lớp đại học nghe lão sư nói về giải thưởng này, nghĩ thầm, không biết nhân tài dạng gì mới có thể cầm giải.
Những người đạt giải hai năm đầu tiên đều có thâm niên rèn luyện, nhưng sau đó có một cái tên bắt đầu được nhiều người đề cập.
Một cái tên rất dễ nghe, êm tai đến mức An Thường chỉ nghe một lần liền nhớ.
Nhan Linh Ca.
Ý nghĩa cái tên đều giống như chủ nhân của nó, thanh tuyển tựa cây dã hương trong sân trường đại học, áo sơ mi trắng kèm quần vải ka
-ki, trên tay ôm một chồng sách, trên mặt mang tơ bạc mắt kính, không có bất kì đồ trang sức, cổ tay chỉ có tinh tế đồng hồ kim cương, dưới ánh nắng phản xạ ra màu cỏ xanh.
Người người đều nói Thanh Mỹ giáo hoa có một phong cách riêng, một chút cũng không mị tục. Gia thế kinh người, trên cổ tay khiêm tốn đồng hồ đủ để chống đỡ một nửa gia đạo của người bình thường.
Hết lần này tới lần khác lại còn có tài, chưa tốt nghiệp đã bị tổ văn vật ở Cố Cung khâm điểm chiêu nạp.
Người người đều nói Nhan Linh Ca chân chính có thiên phú, cô tu sửa văn vật cũng không bảo thủ, mà là nhập vào ý nhĩ của mình, để văn vật chân chính sống lên, khôi phục trăm ngàn năm trước thần thái.
Lúc ấy vô số người tiên đoán, nếu người trẻ tuổi có thể lấy được cái này giải thưởng, nhất định là Nhan Linh Ca.
Hiện tại chín năm trôi qua, lúc Nhan Linh Ca hai mươi bảy tuổi, đã làm được rồi.
Thật ra An Thường cũng không ngoài ý muốn, cô biết Nhan Linh Ca sẽ làm được. Cô tiêu hóa một chút thông tin, chậm rãi đem ánh mắt hướng đến tấm ảnh trong màn hình.
Đập vào mắt cô là tú khí lỗ tai, tiếp theo là trắng nõn gương mặt, cao thẳng sống mũi.
Nhan Linh Ca trong tấm ảnh so với ấn tượng của cô không khác chút nào, ôm lấy giấy chứng nhận thành tích mà cười nhạt, bối cảnh chính là đặc hữu tường đỏ ở Cố Cung.
Dạng này Nhan Linh Ca, dạng này màu đỏ tường gạch, vẫn giống như khi cả hai người trốn sau góc tường lẳng lặng nắm tay nhau, đều đã thật lâu.
Mao Duyệt hỏi: "An Thường, cậu thật cam tâm a?"
"Cam tâm Nhan Linh Ca thế này một đường đi lên phía trên, mà cậu vĩnh viễn trốn về Ninh Hương?"
"Cùng tớ về Bội thành, tớ giúp cậu thu hành lý, tớ giúp cậu cùng bà ngoại nói."
An Thường vô ý thức rụt vai, là một cái hành động phòng ngự theo bản năng.
Cô lần nữa khống chế bản thân, thả lỏng, cười nói: "Không trở về, một khi đã trở về Ninh Hương, tớ không có ý định lại đi ra."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!