Toàn bộ quán rượu ở Ninh Hương đều phải tự phục vụ, An Thường xách ra một cái vò rượu nhỏ, lại đổ ra thêm một đ ĩa đậu phộng.
Lão bản vẫn đeo kiểu cũ gọng tròn mắt kính, trốn ở phía sau quầy rượu xem kịch, giọng hát y y nha nha gật gù đắc ý. Bên ngoài mưa bụi liên miên, ngẫu nhiên có rất nhẹ cơn gió lướt qua, lay động cái kia rỉ sét cũ kỹ chuông đồng.
An Thường lấy ra hai chén rượu miệng rộng, lại đem vò rượu rót đầy chén. Mao Duyệt nhìn xem động tác của cô, ánh mắt lại rơi vào một lằn vết đỏ đã dần tan trên cánh tay An Thường.
"Bảo bối, tớ có thể sờ cậu một chút không?"
An Thường động tác trì trệ, nhìn về phía Mao Duyệt, ánh mắt khó có thể tin.
Mao Duyệt tranh thủ thời gian khoát tay: "Đừng hiểu lầm! Cậu không phải là gu của tớ, cậu nhìn tớ mê Nam tiên như thế, cũng nên biết tớ không thích ngực lớn."
An Thường:...
Mao Duyệt ánh mắt si ngốc: "Chỉ là, Nam tiên bóp qua cánh tay cậu a, có thể cho tớ mượn sờ một cái không?"
An Thường: "Hai đứa mình đều không phải gái thẳng, không tốt lắm đâu."
Mao Duyệt: "Cậu yên tâm, tớ là tuyệt đối ngay thẳng, coi như động thủ sờ cậu, cũng sẽ không nảy sinh ý nghĩ bi3n thái."
An Thường: "Vậy, đụng một chút thôi."
Thật ra cô cảm thấy là lạ, nhưng không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của Mao Duyệt.
Mao Duyệt thật nhanh đưa tay đụng một cái.
Lúc đầu An Thường làm đủ tâm lý chuẩn bị, nhưng lần này Mao Duyệt đụng cô, trong lòng cô cũng chưa nhấc lên bất kỳ gợn sóng nào, tựa như bị người lơ đãng đụng phải ở chen chúc tàu điện ngầm cùng thang máy.
Thế nhưng là.
An Thường bưng lên chén rượu, nhấp một ngụm.
Thế nhưng là vừa rồi trong nháy mắt Nam Tiêu Tuyết đụng phải cô, thắt lưng lập tức dâng lên một trận ngứa ngáy, chui vào trong lòng biến thành bụi cỏ rêu xanh mà Mao Duyệt muốn chụp, tinh tế dày đặc leo lên lấp đầy đáy lòng của cô, cũng đem trái tim cô nhiễm ướt.
Nam Tiêu Tuyết đứng tại phía trong cánh cửa quán rượu, cũng không dính phải nước mưa, nhưng ào ào ào tiếng chuông gió bị hơi nước nhuộm ướt đẫm, rải đầy toàn thân Nam Tiêu Tuyết. Tựa như muốn đem màu xanh sườn xám nhuộm thành màu xanh sẫm.
An Thường không biết Nam Tiêu Tuyết vì sao lại khiến cô nghĩ tới cái này xanh sẫm nhan sắc. Vừa mập mờ, cũng tràn ngập cảm giác muốn nói lại thôi.
Cô không dám vén ra chằm chằm mí mắt, ánh mắt chỉ khe khẽ dời lên, nghiêng mắt nhìn đến tấm môi mỏng manh liền dừng lại không dám nhìn tiếp, sợ tiếp tục nhìn lên sẽ phải đối diện lãnh ngạo đôi mắt của Nam Tiêu Tuyết.
Nhưng thời điểm cô nhìn đôi môi này...
An Thường cảm thấy đôi môi kia phác hoạ ra vẻ đẹp tựa tranh thuỷ mặc, khóe môi hơi nhếch lên là thanh nhã ẩn chứa sự câu nhân, nhẹ nhàng vuốt v e chỗ tối nhất của lòng người.
Cô đã hôn qua đôi môi kia.
Cũng đã cắn qua đôi môi ấy.
Vết thương nho nhỏ mà cô gieo trồng trên môi Nam Tiêu Tuyết, không biết qua mấy ngày mới tiêu tán?
Hôm nay gặp được Nam Tiêu Tuyết khiến thắt lưng cô nhảy lên một trận ngứa ngáy, cũng không biết môi Nam Tiêu Tuyết có còn mơ hồ đau không?
Lúc này mùi rượu chợt hóa thành cơn gió, lay động chuông đồng treo ở phía trên cửa ra vào.
An Thường theo tiếng động đưa mắt ngắm nhìn, ánh mắt lơ đãng quét qua bên ngoài quán rượu.
Một cái chớp mắt liền ngưng trệ.
Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!