Chương 16: Lần đầu tiên nảy sinh tham niệm

An Thường từ chức không quá thuận lợi.

Viện trưởng căn bản không đáp ứng: "Hiện tại người trẻ tuổi học tu sửa văn vật vốn cũng không nhiều, nguyện ý tới hang cùng ngõ hẽm thì càng thiếu, cháu đi rồi, chú đi đâu tìm người?"

An Thường trầm mặc nửa ngày.

"Những cái văn vật kia cứ đặt ở trong nhà kho không cần tu sửa, dù sao cũng tốt hơn là sửa lại nhưng không sửa tốt."

"Cháu thế nào lại sửa hư? Tay nghề của cháu rất tốt." Viện trưởng nói: "Cháu không phải tiến qua tổ văn vật ở Cố Cung sao? Lúc cháu quay về Ninh Hương công tác, trưởng trấn còn cùng người khác thổi phồng cháu nửa ngày."

An Thường một trận chột dạ.

Tiểu Uyển tránh tại cửa ra vào, đứng nghe hồi lâu.

Lúc An Thường ra tới, Tiểu Uyển trốn ở bên tường, nhỏ giọng gọi: "Chị An Thường, chị thật muốn từ chức a?"

Viện trưởng ở trong phòng gọi: "Chú cũng không có đáp ứng a! Biên chế vẫn giữ lại cho cháu, dù sao chú cũng không mướn được những người khác."

An Thường cười cười, dùng khẩu hình nói: "Cháu muốn từ."

Tiểu Uyển bồi tiếp cùng cô hướng phòng làm việc đi: "Vì cái gì a? Chị có thiên phú như vậy, có khi em đều cảm thấy, lúc em nhìn chị đốt lấy lò hương, chui đầu vào tu văn vật là một loại hưởng thụ."

An Thường chợt nhớ tới câu kia của Nam Tiêu Tuyết: "Có thiên phú hay không, căn bản giấu không được."

Vô luận đó có phải hay không ảo tưởng của cô, trong nội tâm cô rõ ràng nhất, lúc Nam Tiêu Tuyết độc vũ, cô ấy cũng không cần bất luận cái gì phối nhạc trang trí, vậy mà đã đủ để cho lòng người rung động.

Kia mới là người chân chính có thiên phú.

Cũng vĩnh viễn sẽ không hiểu được người đã từng tự cho là bản thân có thiên phú, cuối cùng lại bị dẫm nát ở dưới lòng bàn chân của kẻ khác.

Nghề tu văn vật này, tổ đồ sứ cùng tổ tranh chữ cũng xem như là khác ngành nghề, cách nhau cả ngọn núi. An Thường không biết nên thế nào nói với Tiểu Uyển, chỉ nói: "Chị muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian."

Tiểu Uyển: "Viện trưởng cũng không thường đến đây. Chị đi rồi, trong quán chẳng phải chỉ còn lại mình em?"

"Vậy sẽ càng thanh tĩnh?"

"Em sợ hãi."

"Sợ cái gì?"

"Em sợ... quỷ."

An Thường cười cười, chụp vai Tiểu Uyển: "Yên tâm đi, kiến quốc về sau động thực vật cũng không thể thành tinh, huống chi văn vật loại này lúc đầu cũng không có sinh mạng."

Cô lại bàn giao Tiểu Uyển: "Nhớ phải giúp chị tưới cây lựu."

"Yên tâm đi, em khẳng định chiếu cố tốt nó, nói không chừng thời điểm nó kết quả, chị lại trở về."

An Thường nghĩ, cô chỗ nào sẽ còn trở lại.

Bất quá bây giờ câu nói này đối với Tiểu Uyển có chút tàn nhẫn, cô nuốt xuống, không nói.

Chỉ gọi Tiểu Uyển: "Em đi mau đi, chị đem đồ vật thu dọn liền đi."

Chỉ là lúc đem Đại Tống thanh men ngọc xuân bình bỏ vào hộp gấm màu lục, An Thường cảm giác giống như mình đang đem một vị phong thái toả sáng tuyệt thế thời cổ mỹ nhân giấu đi.

Trong nội tâm cô hơi buồn phiền, đóng lại hộp gấm, cô vỗ nhè nhẹ lên chiếc hộp.

Giống như im ắng nói "thật có lỗi".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!