Chương 12: Vì cô mà trầm luân

"Ngồi a." An Thường chỉ chỉ cái ghế kêu Mẫn Thấm ngồi xuống.

Mẫn Thấm liếc mắt một cái, ông chủ quán đang ngồi ở phía bên trong quầy, mắt đeo gọng kính kiểu cũ tròn tròn, nhìn như thể một người quê mùa cổ hủ, cái đầu gật gù đắc ý khi nghe tuồng diễn, thỉnh thoảng lại nhặt viên đậu phộng ném vào trong miệng. Hoàn toàn không có ý tứ chào hỏi khách khứa.

An Thường để Mẫn Thấm ngồi xuống, bản thân cô đi bên quầy xách ra cái vò rượu nhỏ, sau đó lại đổ đậu phộng ra dĩa, từ đầu đến cuối đều là tự mình phục vụ.

Mẫn Thấm quan sát chung quanh: "Thật ra từ lúc vừa đến Ninh Hương, tôi đã cảm thấy nơi này thật đặc biệt."

Cái bàn bằng gỗ, ghế dựa làm từ tre trúc, thoang thoảng kỳ lạ mùi rượu không phải đến từ cái vò rượu trước mặt, mà đến từ gian phòng nấu rượu ở phía sau lưng. Rượu được chưng cất theo phương thức cổ truyền đang truyền ra mùi thơm, hương khí bướng bỉnh tựa như con mèo vòng quanh chân người.

An Thường cười cười: "Giống như bị ném bỏ ở bên ngoài dòng thời gian đúng không?"

Mẫn Thấm gật đầu, thời gian ở chỗ này xác thật như bị ngưng trệ, mặc kệ thành thị ngoài kia có bao nhiêu dãy phố thay nhau mọc lên san sát. Sau khi Mẫn Thấm đến Ninh Hương, cô mới lần nữa phát hiện người ta thật có thể sống chậm như vậy.

Tại nơi này, chẳng có khái niệm về sự vội vã. Dòng nước vẫn lẳng lặng trôi, mùa mưa vẫn dài dằng dặc, chỉ cần thứ họ muốn trong cuộc sống không nhiều, thật giống như có thể trốn ở trong khe hở của thời gian. Nhịp sống nơi đây tựa như đang diễn dịch trọn vẹn câu thơ kia:

"Ngày xưa xe ngựa chạy rất chậm, thư từ lại rất xa. Cả đời chỉ đủ để yêu một người."

An Thường chính là người đã hòa một thể vào dòng thời gian ở nơi này. Tính tình chậm rãi, thỉnh thoảng bưng rượu lên nhấp một ngụm, lại ăn một viên đậu phộng. Cô ngước nhìn phía ngoài nắng mai, cũng không nói chuyện.

Mẫn Thấm đi theo uống một ngụm rượu, phát hiện rượu này thế mà trong veo, nhìn xem đoán chừng là rượu trắng, cũng không cay đắng như trong tưởng tượng.

Cô tò mò hỏi: "Đây là rượu gì vậy?"

An Thường cười nói: "Cái này gọi là hoa đào nhưỡng."

"Dùng hoa đào nấu thành?"

"Không, chỉ là cái tên mà thôi."

Mẫn Thấm ngược lại cảm thấy cũng đúng, thanh ngọt mùi thơm, mang cho người ta xúc cảm tựa như cánh hoa đào đọng trên đầu lưỡi.

An Thường lại nghĩ sang một chuyện khác.

Nhớ đến khi Nam Tiêu Tuyết mời gọi cô: "Hôn tôi."

Đầu ngón tay chạm qua khóe môi thôi đã đủ làm người ta mê say, không phải cái loại say mèm mà là hơi say rượu, tựa như ly rượu hoa đào nhưỡng trước mắt.

Mẫn Thấm uống rượu: "Cô không hỏi tôi sáng nay đã xảy ra chuyện gì?"

An Thường lạnh nhạt trầm tĩnh: "Cô muốn nói thì nói, không muốn nói cũng không cần thiết phải nhắc tới."

Bản thân cô phần nhiều chính là không muốn nói chuyện.

Mẫn Thấm thở dài, bỗng nhiên cắn răng: "Nam Tiêu Tuyết tiên cái gì tiên! Cô ta liền không phải thứ tốt!"

An Thường biết lúc này Mẫn Thấm cần nhất là sự đồng tình: "Ừ, cô ta đúng là không phải thứ tốt."

Huống hồ tính tình Nam Tiêu Tuyết cũng khiến cô thật sự thấy phiền.

Như vậy cậy tài khinh người, đem đến cho cô thật sâu đau nhói.

Giọng nói của cô không tính là kịch liệt, nhưng lại nhấn rõ từng chữ rõ ràng, khí phách mạnh mẽ. Mà lúc này, ở góc tường có một cái bóng thướt tha đi qua, chiếu vào An Thường tầm mắt chính là gương mặt của Nam Tiêu Tuyết.

An Thường:...

Có thể thấy được cổ thư nói qua: "Ban ngày chớ đàm luận người, ban đêm chớ nói tới quỷ."

Nói cái gì, tới cái đó. Lời này luôn luôn có đạo lý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!