An Thường không nghĩ tới mình còn có thể đối với ai sinh ra cảm giác đặc biệt. Cái này dĩ nhiên không có vấn đề gì, trừ việc người này là Nam Tiêu Tuyết.
Một năm trước cô quay về quê cũ ở Ninh Hương, là một vùng sông nước ở phía nam sông Dương Tử. Nếu nói bảy năm cuộc sống ở phương Bắc để lại cho cô ấn tượng gì, đó chính là ban đầu gặp phải một lần chảy máu mũi vì không thể thích ứng với thời tiết khô hanh. Sau đó cô lại trở nên quen dần với khí hậu nơi này.
Vừa về đến cố hương, gặp phải mùa mưa dầm, cơ thể cô lại nổi lên dị ứng. Bệnh mẩn ngứa thi nhau nổi lên ở vùng eo suốt một tuần lễ, mẩn đỏ nổi cực kỳ rậm rạp, sờ lên cảm giác hơi gập ghềnh. Mỗi lần tắm rửa xong, cô đưa tay gạt đi hơi nước che kín tấm gương, nhìn một chút, cả người đỏ đến mức dị thường, như là hoa đào nở rộ những ngày tết. Có điều lại trái mùa.
Mẩn ngứa đỏ đến nỗi ai nhìn thấy đều cảm thấy quá mức dị thường. Trên thực tế, năm thứ nhất cô trở về Ninh Hương đều trôi qua rất suôn sẻ, chăm sóc bà ngoại, cuộn mình trong căn phòng cũ, ngồi dưới hiên nhà nhìn về phía sân vườn, ngắm giọt mưa ngượng ngùng từ tán cây rơi xuống.
Mãi cho đến năm nay bước vào mùa mưa dầm, cô tưởng rằng cơ thể mình dần trở nên thích ứng với khí hậu nơi này. Ai ngờ, bệnh mẩn ngứa lại kéo tới. Cái này "mẩn ngứa" cũng không phải tiếng địa phương, coi như là một đoạn ký ức lưu lại trong sinh hoạt của cô.
Bản thân cô luôn có sự mâu thuẫn, lúc ở Bội Thành cảm thấy mình là người nhà quê đến từ Ninh Hương, trở lại Ninh Hương lại giống kẻ đến từ thành phố, không thể dung hợp với nhau. Cũng may là cô còn có nghề tu sửa văn vật, chính xác hơn mà nói, là sửa chữa các loại gốm sứ có tuổi đời nghìn năm.
Đây coi như là nghề nghiệp gia truyền của gia đình cô. Ninh Hương mấy năm trước kinh tế cũng đã từng phát triển, bây giờ lại trở nên sa sút, trong trấn có một ngôi nhà nhỏ dùng làm nhà bảo tàng, bày trí các lại đồ cổ có từ đời nhà Thanh. Là nhà thờ tổ của vị quan trạng nguyên thời ấy.
Bà ngoại của An Thường là Văn Tú Anh nữ sĩ, cũng làm công việc tương tự tại nhà bảo tàng. Sửa chữa cổ vật nói khó cũng không khó, chính là yêu cầu rất nhiều sự kiên nhẫn, sau khi đã dùng gốm thô vá xong chỗ hư tổn, tay lại phải cầm bút lông sói* chậm rãi tô vẽ, cúi đầu ngồi chính là cả một ngày, có rất ít người trẻ tuổi chịu ngồi như vậy. Cho nên dần dần, trong thôn người già đều đã về hưu, cũng chỉ còn lại một mình An Thường cùng cô gái tên là Tiểu Uyển.
Có điều công việc của Tiểu Uyển là tu sửa lại các loại sách cổ.
Văn Tú Anh luôn nói An Thường: "Vùi mình ở hang cùng ngõ hẽm này làm cái gì? Đưa cháu đi Bội Thành học đại học, ở lại Cố Cung công tác ba năm, là vì để cháu bây giờ quay về sống như thế này? "
Văn Tú Anh tính tình cũng có lúc trở nên nóng nảy: "Cháu cút trở về đó cho bà."
An Thường luôn luôn cười cười, cũng không giận bà, tính tình của cô vốn rất tốt, cầm lấy miếng khăn lau sạch sẽ vết trà bị vấy đổ trên bàn.
Quay lại Bội Thành?
Nói đùa cái gì, cô nào dám quay về. Cô trở về quê đã một năm rồi, người trong thôn đều nói cô ngày càng không thích nói chuyện, sửa chữa cổ vật cũng sửa đến ngây dại, suốt ngày chỉ thích vùi mình cùng những cái ngàn năm chai lọ giao tiếp. Không sửa ra tật xấu coi như đã tốt lắm rồi.
Ở địa phương có nền kinh tế lạc hậu như quê cô, luôn có chút mê tín tư tưởng quấy phá, họ cảm thấy đồ vật trải qua nghìn năm đều mang trong mình linh hồn, không dễ tùy tiện trêu chọc.
Làm một người sinh viên theo chủ nghĩa duy vật, An Thường từ tận đáy lòng cười ngượng ngùng: Những đồ vật này làm gì có linh hồn. Giả như thật sự là có, chắc có lẽ tuổi đời còn hơn cả ngàn năm cổ thụ, hoặc là hồ ly tinh tu luyện mấy kiếp.
Cô cảm thấy công việc sửa chữa văn vật cũng rất tốt. Mỗi một giây một phút trôi qua, cô sẽ không nhớ tới rất nhiều chuyện phiền não.
Duy nhất vào một cái đêm khuya, Tiểu Uyển sớm đã xong việc ra về, cô ngẩng đầu vuốt v e cái cổ đã trổ nên cứng đờ, mới phát hiện đã qua mười hai giờ khuya.
Cô thu dọn công cụ, đóng lại cánh cửa cũ làm từ gỗ lim, mỗi lần mở ra đóng lại đều vang lên thanh âm cọt kẹt. An Thường đi ra khỏi nhà bảo tàng.
Trên đường về nhà phải đi qua một cây cầu đá, chiều dài hơi ngắn, bắt ngang qua con sông nhỏ. Lan can làm bằng gỗ đã bị năm tháng ăn mòn đều trở nên mục nát, không thể ngồi ở phía trên, ngồi một hồi liền gãy.
An Thường còn nhớ rõ đêm đó có một chút mưa bụi tung bay, hạt mưa cực kỳ nhỏ, bung dù che đều có vẻ dư thừa. Thần kỳ là đêm đó còn có thể nhìn thấy mặt trăng, một vầng trăng không quá sáng tỏ, chỉ có nửa vòng tròn, lộ ra từ tầng mây u ám.
Cái này rất là kỳ quái, trong trấn tuy không cấm đi lại ban đêm, những người trẻ tuổi ra ngoài học rồi cũng ở lại thành phố làm việc. Bọn họ sớm đã đi hết, chỉ còn thừa lại người già, đều sớm tắt đèn nghỉ ngơi. Đừng nói bây giờ đã qua mười hai giờ, cho dù là sau chín giờ tối, trong thôn đã không có bóng người đi lại.
Càng kỳ quái chính là, người phụ nữ này cũng không phải là người trong trấn. Ở trong màn mưa bụi, mặt sông chiếu lên hơi nước mơ hồ, người kia mặc một chiếc sườn xám màu xanh ngọc, thấy không rõ khuôn mặt, nhưng bằng vào dáng người yểu điệu, đủ để người ta liên tưởng đến rất nhiều sự vật tốt đẹp.
Ví dụ như.
An Thường trong đầu hiện lên một ý nghĩ quái dị: Dạo gần đây cô đang tu sửa một chiếc bình sứ men xanh ngọc thời Đại Tống.
Gốm sứ thời Đường luôn có dày đặc họa tiết, trong khi đồ sứ thời Tống lại có màu sắc cùng hình dạng tao nhã. Cảm giác nó cực kỳ thích hợp được đặt trong thư phòng của những văn nhân thời cổ đại, bên cạnh điểm xuyến thêm một nhành trúc xanh.
Chiếc bình gốm cổ mà An Thường đang sửa chữa lại không giống vậy. Nó bị hư hại rất nhiều, phía trong ấm cổ lại có một chấm đỏ, nhìn giống như nốt chu sa. Dưới đáy bình không có tên hiệu, An Thường cũng không biết hơn 700 năm trước người thợ thủ công là ai. Là cố tình hay vô ý phạm lỗi lầm.
Hơn phân nửa là sai lầm, bởi vì chấm đỏ kia đọng bên trên lớp men sứ tao nhã nhìn rất không hợp. Phạm phải sai lầm cũng là bình thường, Ninh Hương chỉ có một vị quan trạng nguyên, sau đó cũng chưa có người nào đỗ được chức vị cao nữa. Từ đấy trở đi, rất khó tìm thấy những đồ vật tốt ở Ninh Hương nói chi là danh giá tác phẩm.
Người phụ nữ tối nay đứng ở trên cầu liền để An Thường nghĩ tới chiếc bình men xanh kia. Hơi nước cùng sương mù lại làm nổi bật lên thân hình của cô ấy. Nhìn chập chờn như ảo ảnh, không giống như người thật.
An Thường đương nhiên biết bản thân đang có ý nghĩ rất là hoang đường, cô bình thường đều né không bước lên cây cầu này, lựa chọn đi đến cây cầu phía xa bắt qua sông về nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!