"Chị à, tốt hơn là nên lo mà điều tra lại chuyện "thanh mai
"của Lục gia đi. Mẫu thân của Phó Thiên chỉ có một mình ta, nhưng một ngày nào đó, nếu Lục Kính Ngôn thật sự bế một đứa trẻ khác trở về, chị có chắc mình vẫn là mẫu thân duy nhất của nó? Có còn là nữ chủ nhân duy nhất của Lục phủ không? Đừng để đến lúc ấy, trở thành trò cười trong mắt người ta."
Sắc mặt tỷ tỷ tái nhợt, thậm chí không còn hơi sức để phản bác, liền xoay người rời đi.
Ta khẽ nhếch môi, nở một nụ cười thản nhiên.
Trên xe ngựa trở về Tướng quân phủ, Phó Thiên liên tục len lén nhìn ta.
Ta hỏi con có chuyện gì, nó mới từ trong lòng lấy ra một nắm kẹo ngọt.
"Lúc nãy ở Kiều phủ con thấy ngon quá, cố xin cho được một nắm lớn, người cũng ăn đi… nương."
Ta mỉm cười nhận lấy, bóc kẹo rồi trước tiên đút cho nó một viên.
Phó Húc ngồi bên thấy cảnh đó, trong mắt thoáng hiện vẻ mãn nguyện, chàng ngồi sát lại gần hơn, vừa định nắm tay ta, ta liền xoay mặt sang chỗ khác, tránh đi.
Phó Húc hơi sững người, nhìn Phó Thiên, mà Phó Thiên cũng bối rối nhìn lại.
Suốt dọc đường, ta vẫn vui vẻ trò chuyện với Phó Thiên, còn Phó Húc thì làm như không thấy.
Khi đến Tướng quân phủ, Phó Húc là người bước xuống trước, đưa tay muốn đỡ ta, ta vẫn làm như không thấy, một mình đi vào phủ.
Phía sau, ta nghe thấy cha con họ thì thầm:
"Cha, người chọc giận nương sao?"
"Cha cũng không biết nữa…
"Dùng xong cơm tối, ta một mình đến thư phòng. Chẳng bao lâu sau, Phó Thiên cẩn thận gõ cửa."Nương, là con."
"Tiểu Thiên? Có chuyện gì sao?"
Phó Thiên rụt rè bước vào, mở miệng liền là lời xin lỗi:
"Nương, con suy nghĩ rồi, trước đây con cố ý làm bướng, bởi vì trong truyện con đọc, mẹ kế đều rất đáng sợ… Nhưng người chẳng giống những mẹ kế trong truyện chút nào cả… Về sau con sẽ không nghịch ngợm trước mặt người nữa! Con nhất định sẽ chăm chỉ học hành! Biết cố gắng tiến bộ!"
Ta xoa đầu nó, mỉm cười:
"Đứa trẻ ngoan.
"Chỉ là, ánh mắt vẫn lộ chút buồn bã. Phó Thiên nhạy cảm nhận ra điều đó, lại hỏi:"Nương, người sao thế?"
Ta trầm mặc một lúc, rồi thành thật nói:
"Từ khi về từ Kiều phủ, cứ nghĩ mãi đến những lời người trong phủ nói, lòng có chút u sầu…"
Phó Thiên nghiến răng mím môi một hồi, bỗng nói:
"Nương! Vậy người sinh thêm một đứa nữa với cha đi! Như vậy người sẽ không buồn nữa! Con tuyệt đối không phản đối đâu!Ta giật mình:Đứa nhỏ này, ta đang nghĩ, con cái nhiều quá thật sự không tốt.
Không nói đến ta và Kiều Trân Châu, mà ngay cả giữa các huynh đệ tỷ muội khác, cũng thường hay mâu thuẫn.
Trong Tướng quân phủ có mình ngươi là đủ ầm ĩ rồi, ta đâu còn sức lực mà chăm thêm nữa."
Phó Thiên gãi đầu lúng túng:
"Thì là vậy… nhưng mà con vẫn rất muốn có đệ đệ muội muội. Thật đó, con giờ cũng lớn rồi, sau này con không nghịch nữa, để bọn nhỏ nghịch, con với người cùng dạy dỗ chúng nha…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!