Editor: Tiểu Ốc
Tiểu ngoại truyện thứ nhất:
Lệ Hạ hai tuổi rồi, lớn hơn một tuổi so với Thu Mạt, tiến độ phát triển của Thu Mạt tương đối chậm, mới chỉ biết bò, nhưng cậu đã bắt đầu diễu võ dương oai rồi.
"Không ăn." Lệ Hạ kiên định chỉ vào thìa thịt trong tay mẹ nói, "Bẩn thỉu!"
Hạ Tuyền trừng lớn hai mắt nói: "Chính con làm chứng, mẹ đã tắm rửa trước khi nấu cơm rồi."
Lệ Hạ xoay đầu đi nói: "Lừa gạt lừa gạt."
"Sao có thể thế được, chẳng phải con cũng nhìn thấy sao?"
"Dù sao cũng sẽ không ăn, động vật, đáng yêu."
Hạ Tuyền nổi giận nhìn về phía cha của đứa nhỏ, anh liếc mắt về phía bên này một cái, cầm laptop đứng dậy.
Chỉ thấy Lệ Tịnh Lương đi đến bên cạnh, trong tay cầm laptop, lúc đi qua chỗ con trai thì gõ một cái lên đầu cậu, lạnh nhạt nói: "Đừng vì bản thân không muốn ăn thịt mà đi lấy cớ quang minh chính đại, thằng quỷ nghịch ngợm."
Trong nháy mắt, Lệ Hạ đỏ mặt, không vui muốn chạy đi, lại bị Hạ Tuyền cầm lấy cổ áo kéo cậu trở về, giơ cái thìa kiên nhẫn nói: "Thật sự không ăn nổi sao? Không hối hận?"
Lệ Hạ có chút chần chờ, miệng nhỏ mím chặt như sắp khóc, đôi mắt đen nhánh như hột nhãn lặng lẽ nhìn lén cha, bóng lưng anh tuấn cao lớn giống như ngọn núi của cha áp bức cậu đến nỗi không thở nổi, vì vậy bắt đầu nức nở.
"Nhìn thấy ba của con rồi à?" Hạ Tuyền khẽ liếc Lệ Tịnh Lương ở bên kia một cái.
Lệ Hạ nhìn sang theo, càng khóc dữ dội hơn, nhưng lại không dám khóc ra tiếng, nhìn thấy một màn này, không thể không cảm thán, ông chủ Lệ vậy mà lại khiến cho con trai khóc đến mức độ này, quả thật là điên rồ.
"Lần trước khi mẹ mang thai em gái của con không chịu ăn thịt, anh ấy đã tìm bác sĩ vừa tiêm thuốc cho mẹ vừa bắt mẹ phải uống thuốc." Vẻ mặt Hạ Tuyền sợ hãi, "Đến bây giờ mẹ vẫn không thể nào quên được loại cảm giác đó, hơn nữa còn kéo dài một khoảng thời gian rất lâu, mặc dù mẹ đã phản kháng, nhưng mà vẫn bị ép không ăn không được." Cô uyển chuyển nói, "Cho nên, con có muốn thử nghiệm một chút không, bảo bối?"
Lệ Hạ rưng rưng nhìn về phía mẹ, mang theo ánh mắt như nhìn thấy đồng đội nói: "Mẹ, con ăn, con ăn!"
Lệ Tịnh Lương đang gõ bản phím, nghe được thấy tiếng nói ở sau lưng cũng chỉ có thể cam chịu, anh đã quen với việc Hạ Tuyền dùng anh làm đối tượng để đe dọa Lệ Hạ, rõ ràng anh không hề làm những chuyện được kể trên, nhưng sao con trai vẫn sợ anh như vậy? Chỉ cần nói đến chuyện có dính líu tới anh, là chắc chắn con sẽ đi vào khuôn khổ ngay.
Bỗng nhiên, phía sau lưng anh truyền tới tiếng bước chân nhè nhẹ, Lệ Tịnh Lương ngoái đầu lại nhìn, bước chân Lệ Hạ tập tễnh đi tới, trong mắt nén lệ nói: "Ba, không được tiêm con, cũng không được bắt con uống thuốc." Cậu nhào vào trong lòng Lệ Tịnh Lương, khóc đến nỗi không thành tiếng, "Không được đâu, ba."
Tâm Lệ Tịnh Lương cũng tan chảy, ôm con ngồi dậy hôn một cái dịu dàng nói: "Không ăn, không đánh, không khóc."
"Không được đâu, ba." Lệ Hạ nức nở nói đi nói lại bốn chữ này, nhìn bộ dạng thì có vẻ như bị Hạ Tuyền dọa sợ rồi.
Lệ Tịnh Lương trừng mắt về phía Hạ Tuyền đang đứng xem kịch ở phía sau, Hạ Tuyền cười xấu hổ, vô cùng tự trách cúi gằm mặt xuống đất.
"Thật sự không được đâu ba!!!!" Lệ Hạ kêu rên một tiếng.
__________________
Tiểu ngoại truyện thứ hai:
Cô bé nhỏ Thu Mạt hoàn toàn thừa hưởng vẻ đẹp của mẹ, mặc dù vẫn còn rất nhỏ, nhưng đã xinh đẹp bất phàm, chắc chắn khi trỗ mã 18 tuổi sẽ vượt qua cả mặt mẹ, trở thành người đẹp thứ hai trong nhà họ Lệ!
Mọi người hỏi người đẹp nhất là ai sao?
Hạ Tuyền nhìn về phía ông xã đang thắt caravat ở trong phòng giữ quần áo, đôi mắt gần như biến thành hình trái tim, theo bản năng muốn đi sờ mông của một người nào đó, nhưng còn chưa đi được mấy bước thì đã nghe thấy tiếng Thu Mạt cười khúc khích, cô tò mò quay đầu lại, phát hiện ra cô bé đang chán ghét liếc nhìn mình, sau đó phun bong bóng chơi: "Cô lỗ lỗ*."
(*)Thu Mạt còn nhỏ, chưa biết nói nên chỉ ú ớ được đôi ba từ, ta nghĩ ý cô bé muốn nói là Tuyền tỷ thô lỗ.
"......" Bị con gái chê, Hạ Tuyền lặng lẽ trở lại bên cạnh con gái, muốn làm một người mẹ xứng chức.
Nhưng mà, Lệ tiên sinh chân dài eo thon hoàn toàn không biết mình chính là một viên xuân dược di động, mặc quần tây áo sơ mi thoắt ẩn thoắt hiện ở trước mặt cô, ánh mắt cô căn bản không thể nào rời khỏi từ bả vai rộng rãi và cặp mông rắn chắc của anh, chờ đến khi Lệ tiên sinh phát hiện ra lửa nóng trong mắt cô thì lòng cô đã sớm nóng như lửa đốt rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!