Editor: Anh Thơ
Tháng mười một, thời tiết của thành phố Giang dần dần chuyển lạnh, bạn nhỏ Lệ Hạ cung xử nữ cũng đã được 100 ngày rồi.
"Oh! My love
my darling
I hunger for your touch
a long time..."
Âm hưởng của bài hát Uned Melody phát ra từ tivi, Hạ Tuyền nằm ngửa trên ghế, bên trên tấm thảm ở bên cạnh là Lệ Hạ đang chổng bốn vó lên trời. Trong phòng mở điều hòa, không khí ấm áp đến mức có thể khiến người ta phải đổ mồ hôi. Nhóc con kia loay hoay kéo chiếc áo trên người dường như muốn tự cởi ra nhưng vì tuổi còn quá nhỏ nên cuối cùng vẫn thất bại.
Lệ Tịnh Lương tan tầm về nhà lập tức nhìn thấy một màn này, bước chân của anh rất nhẹ, đi tới bên cạnh hai mẹ con, một tay còn mang theo cặp tài liệu, tay kia chậm rãi nới lỏng caravat.
"Hửm?" Hạ Tuyền lười biếng mở một con mắt, chân vắt chéo, nói: "Xem xem ai đây, đây không phải là bệ hạ sao? Một ngày kiếm được hàng tỷ vậy mà còn biết đường về nhà sao!"
Ngày mai là ngày tổ chức lễ khánh thành của công ty mới của Hạ Tuyền, địa điểm đương nhiên là tòa cao ốc của công ty AR nhưng mà cô đương nhiên là không thể đi làm rồi. Từ ngày tuyên bố rời khỏi làng giải trí xong cô dường như không hề ra khỏi cửa, ngoại trừ lúc đưa con ra ngoài tản bộ mỗi ngày.
So sánh với trước kia thì bây giờ có thể nói cô là một người mẹ siêu tốt.
Khi đưa con đi tản bộ thì cũng từng gặp chó săn chụp lén hình ảnh sinh hoạt bình thường của cô nhưng cô không hề bài xích những chuyện này. Mặc kệ bọn họ đi, dù sao thời gian lâu thì bọn họ cũng sẽ không tiếp tục chú ý đến một người vợ, người mẹ không liên quan gì đến làng giải trí nữa.
Lệ Tịnh Lương cầm quyển tạp chí trên bàn lên, trên trang bìa là ảnh chụp Hạ Tuyền đẩy xe của trẻ em đưa con đi chơi, anh nhíu mày, sau khi nhìn thấy gương mặt của con được làm mờ thì sắc mặt mới tốt hơn một chút.
Anh để tạp chí xuống bà, vô cùng tùy ý ngồi trên tay vịn của sofa, chân dài để trên mặt đất, dáng vẻ không hề đứng đắn kia hoàn toàn khác ới ông chủ Lệ cẩn thận tỷ mỉ ngày xưa nhưng nhìn qua lại càng mê người hơn.
"Đói bụng không? Em làm chút gì đó cho anh nhé?" Hạ Tuyền nghiêng người đề nghị.
Lệ Tịnh Lương đứng dậy bế con lên, Lệ Hạ chui vào lòng ba ba cọ xát, ê ê a a như muốn nói điều gì. Sau khi hai cha con liếc nhau một cái thì Lệ Tịnh Lương hiểu rõ nói: "À... mẹ lạnh nhạt với con sao?" Anh nghiên người liếc mắt nhìn Hạ Tuyền bằng ánh mắt trách cứ.
Hạ Tuyền khẽ ho một tiếng: "Nào có, chúng em chỉ là... không can thiệp vào chuyện của nhau."
Lệ Hạ quơ quơ nắm đấm nhỏ, sau khi có được chỗ dựa vững chắc thì tính tình trở nên rất kiêu ngạo. Hạ Tuyền trừng mắt nhìn cậu, cậu bé chớp chớp đôi mắt lấp lánh, đưa hai tay ra với mẹ, miệng nói ra những âm thanh không rõ ràng: "Phì phì..."
Hạ Tuyền lập tức ngồi dậy đón lấy cậu bé, lườm Lệ Tịnh Lương đang mặc tây trang có hai hàng cúc, không đồng ý nói: "Muốn bế con thì phải mặc đồ ở nhà, nhiều cúc như vậy, còn có cả kẹp caravat, làm xước da của con thì sao?"
Lệ Tịnh Lương cúi đầu nhìn thoáng qua: "Dường như gần đây anh làm cái gì cũng không đúng."
"Làm gì có chuyện đó, chỉ là ảo giác mà thôi." Hạ Tuyền đứng dậy nói: "Em đi cho con ăn sữa sau đó sẽ nấu cơm cho anh, nhanh đi thay quần áo đi."
Tuy Lệ Tịnh Lương có người giúp việc theo giờ cố định sẽ mỗi ngày đến dọn dẹp và giúp đỡ nấu cơn nhưng bản thân anh là một người không thích người bên ngoài thường xuyên xuất hiện ở bên cạnh. Bảo mẫu của con là một ngoại lệ, còn người giúp việc theo giờ thì từ khi có Hạ Tuyền cũng đã không thuê nữa rồi.
Hiện tại thức ăn của ông chủ Lệ hoàn toàn từ do tay của Hạ tiểu thư làm ra. Tuy rằng tay nghề của Hạ Tuyền không tính là tuyệt hảo nhưng làm đồ ăn cũng không tệ lắm, cũng biết làm nhiều món, ông chủ Lệ miễn cưỡng chấp nhận.
Lệ Tịnh Lương cực kỳ nghe lời đi lên lầu thay quần áo, khi xuống lầu thì phát hiện ra Hạ Tuyền đang nấu cơm, bảo mẫu đang trông Lệ Hạ, có lẽ vừa rồi bảo mẫu vẫn ở lầu hai dọn phòng cho nên anh không phát hiện ra.
Cúi đầu nhìn đồng hồ một cái, Lệ Tịnh Lương đi đến bên cạnh bảo mẫu, nói: "Đưa cho tôi đi, bà có thể về nhà rồi."
Dì bảo mẫu cười nói: "Lệ tiên sinh đối xử với đứa bé thật tốt, trước kia tôi đã từng làm bảo mẫu của nhiều nhà rồi, các ông chủ trước kia đều không biết phải bế đứa bé thế nào."
Lệ Tịnh Lương lễ phép cong môi nói: "Vậy sao, cảm ơn!"
Bảo mẫu thấy anh lạnh nhạt thì chỉ nói vài câu rồi nhanh chóng rời đi. Hạ Tuyền nấu cơm xong, ra ngoài gọi hai cha con thì đã không thấy bảo mẫu đâu nữa, không cần nói cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
"Thực ra anh không cần kiêng kị người ngoài như vậy, thím Lưu là người rất tốt." Hạ Tuyền đón lấy con, nói: "Nhân lúc còn nóng, nhanh ăn đi, đều là món anh thích đó."
Ông chủ Lệ thích ăn cái gì? Ngồi xuống bàn ăn, liếc mắt một cái chỉ nhìn thấy đều là màu xanh mượt hoặc trắng nõn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!