Chương 25: (Vô Đề)

Editor: Tiểu Ốc

Dáng người của Hạ Tuyền thật sự không hề tệ, hơn nữa quần áo còn mỏng manh,

khoảng cách giữa hai người rất gần, nên lúc ôm vào trong ngực rất khó để không suy nghĩ vẩn vơ.

Lệ Tịnh Lương nhìn thấy cô đặt cánh tay

của anh lên trên người của mình, lại còn cọ xát ở trong ngực anh, rất

giống với một con mèo nhỏ đang ăn vụng, bộ dạng kia thật sự vô cùng đáng yêu.

Trong đầu chợt nảy lên những suy nghĩ vẩn vơ, anh ý loạn tình mê cúi đầu xuống, khẽ dùng cằm vuốt ve đỉnh đầu của cô.

Hạ Tuyền cảm thấy anh đáp lại, không nhịn được mà cười hỏi: "Ông chủ, có phải là do bị bệnh cho nên anh mới mềm lòng như vậy?"

Dù sao thì hành động dịu dàng chủ động giống như yêu rất say đắm như vậy cũng không giống như là việc mà Lệ lão bản sẽ làm.

Lệ Tịnh Lương nghe thấy thế không nói một tiếng nào, chỉ phát ra một tiếng hừ đầy khinh miệt từ trong cổ họng, bởi vì bị sốt nên bàn tay đã trở

nên nóng bỏng từ từ nắm lấy cổ tay nhỏ bé của cô, uy hiếp nắm chặt lấy,

nhưng căn bản không hề gây ra cảm giác đau đớn gì.

Hạ Tuyền chỉ

cảm thấy nếu như thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở giây phút này thì thật là tốt, cô không cần phải suy nghĩ đến những thù hận kia, không

cần phải nghĩ đến sự chênh lệch giữa thân phận của hai người, cũng không cần phải nghĩ đến ngày mai sẽ đi đến đâu.

Thật là tốt biết bao.

Nửa đêm hơn một giờ sáng, Lệ Tịnh Lương tỉnh lại, cơ thể đã bớt nóng đi một nửa, vầng trán thì nhẹ nhàng thoải mái.

Anh giơ tay chạm vào, là một chiếc khăn lông sạch sẽ hơi lạnh.

Nghiêng đầu nhìn chỗ bên cạnh, không có bóng dáng của cô gái kia, tất cả mọi chuyện vào ban ngày đều giống như một giấc mộng.

Lệ Tịnh Lương ôm trán ngồi dậy, nhẹ nhàng đi dép vào rồi tao nhã chậm rãi đi xuống lầu.

Anh nhìn thấy cô ở trong phòng bếp tầng một, cô đang đeo tạp dề để nấu ăn.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu lại, trên gương mặt non nớt mà

xinh đẹp nở một nụ cười quan tâm.

"Thức dậy làm gì vậy? Đói bụng không?"

"Một giờ." Anh hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

Hạ Tuyền cũng không so đo, thu hồi tầm mắt rồi chăm chú nấu ăn, nghiêm túc nói: "Chắc là do anh đói quá nên tỉnh lại, để em làm chút gì đó cho anh ăn, có phải là thấy em rất nghiêm ngặt thực hiện bổn phận không?"

Bổn phận? Cô có cái bổn phận gì? Đơn giản chính là...... bổn phận của nữ minh tinh được bao nuôi.

Lệ Tịnh Lương cảm thấy những lời mà chính anh đã nói ra sớm muộn gì cũng sẽ khiến anh nếm thử được hậu quả rất xấu.

Bởi vì mặc áo sơ mi ngủ rất lâu, nên quần áo trên người Lệ Tịnh Lương đã bị nhăn nhúm, sau khi Hạ Tuyền đậy kín nắp nồi thì lập tức xoay người đi

tới trước mặt anh, vừa cởi cúc áo sơ mi của anh ra vừa nói: "Đi thay bộ

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!