Editor: Tiểu Ốc
Gần đây thân thể Lệ Tịnh Lương không được tốt lắm.
Có thể là do dạo này hút thuốc quá nhiều, phổi bị ảnh hưởng không nhỏ, nên thường xuyên ho khan. Hơn nữa Nguyên Đán đã qua, Giang Thành đã bước
vào mùa đông tháng giêng, thời tiết giá lạnh, nhưng anh lại ăn mặc phong phanh, nên bị cảm mạo.
Không thể không nói, bệnh phong hàn nói
lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng khi bị mắc phải thì vô cùng khó
chịu. Lệ Tịnh Lương nhắm hai mắt tựa vào ghế sô pha trong phòng làm
việc, uống thuốc không có tác dụng với anh, nên chỉ có thể lựa chọn như
thế này.
Hạ Tuyền vốn tưởng rằng sau cái ngày kết thúc cuộc nói
chuyện đó, Lệ Tịnh Lương sẽ dành thời gian để đưa cô đi phá thai, nhưng
trong khoảng thời gian lâu như vậy vẫn không thấy tin tức của anh, cô an tâm dưỡng thai ở trong căn nhà tại ngoại ô thành phố, thỉnh thoảng vẫn
có thể bắt gặp tin tức có liên quan đến tập đoàn AR, đều là một số thông tin về sáp nhập này nọ, điều này chứng minh rằng Lệ lão bản cũng không
hề nhàn rỗi đâu nha, trong tay có rất nhiều chuyện, có lẽ là do chưa có
thời gian để xử lí chuyện của cô thôi.
Đã gần tới cuối tháng giêng, khi Hạ Tuyền đã quên luôn chuyện kia là gì rồi thì rốt cuộc Lệ Tịnh Lương cũng xuất hiện.
Vào lúc Hạ Tuyền mở cửa ra thì người đầu tiên mà cô nhìn thấy không phải là anh, mà là một người đàn ông cao lớn ăn mặc đồng phục, anh ta mỉm cười
nói: "Xin chào Hạ tiểu thư."
Hạ Tuyền khó hiểu nhìn anh ta, anh
ta nghiêng người né sang một bên, lúc này cô mới nhìn thấy Lệ Tịnh Lương đang từ từ đi lên cầu thang.
Một tay Lệ Tịnh Lương để ở trong
túi quần, mặc một chiếc áo khoác màu đen, một tay kia đang kẹp điếu
thuốc lá, đeo kính không gọng đoan trang nghiêm túc, vẻ mặt của anh cũng rất hợp trang phục của anh, lạnh nhạt đến gần như lạnh lùng.
"Là anh."
Hạ Tuyền có chút không xác định được ý định tới đây của anh, nếu như cô
nhìn không lầm, thì bộ đồng phục đang mặc trên thân người đàn ông này có ghi tên của một công ty chuyển nhà.
"Có chuyện gì không?" Cô giả vờ ngây thơ như cái gì cũng không nhìn thấy hỏi.
Lệ Tịnh Lương đi tới trước mặt cô, nhìn cô một lúc lâu rồi mới chậm rãi mở miệng, khóe miệng khẽ cong lên, dịu dàng như nước.
"Không nhìn ra được sao?" Giọng nói của anh rất lạnh nhạt hỏi.
Hạ Tuyền thấy hơi lạnh, lúc mở cửa không nghĩ tới sẽ phải trì hoãn lâu như vậy, bộ quần áo mỏng manh ở nhà căn bản không đủ để chống cự cái rét ở
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!