Editor: Tiểu Ốc
Hiểu cô? Nghe đi kìa, cách dùng từ thật đúng là vừa châm chọc, vừa thể hiện chính xác mức độ mập mờ giữa hai người bọn họ biết bao, nếu như ấn tượng đầu tiên của Lệ Tịnh Lương đối với cô là tốt thì Hạ Tuyền nhất định sẽ tin tưởng, nhưng mà bây giờ cô lại hiểu được rằng, ấn tượng của anh đối với cô rất kém, chính anh cũng vô cùng rõ ràng điều này, nếu không thì...... Hừ.
"Lệ tiên sinh." Hạ Tuyền kéo tay anh, xúc cảm khô ráo lạnh như băng khiến cho lòng người như muốn run lên, cô nhếch môi nói: "Vẫn là nên trả lại cái này cho anh thôi." Cô nhét hộp dây chuyền vào trong tay anh, dịu dàng nói, "Anh không cần phải cảm thấy thiếu nợ tôi, chỉ cần anh nhanh chóng thâu tóm hết giải trí Trung Hoa, để tôi có thể chiêm ngưỡng một chút bản lĩnh của anh là được rồi, còn về phần bản thân tôi thì......" Cô nhìn thẳng vào anh, vẻ mặt hết sức lạnh nhạt nói, "Quá trình tìm hiểu tới đây là hết rồi, thấy thế nào?"
Lệ Tịnh Lương cong môi cười một tiếng, bóng dáng cao lớn giống như ngọn núi bao phủ lấy cô, cố làm ra vẻ không hiểu "Hả?" một tiếng.
"Anh cho rằng tôi không cảm giác được sao?" Hạ Tuyền sờ sờ cánh tay, vẻ mặt ghét bỏ nói, "Anh không thích hợp với con đường thâm tình này đâu, sự thay đổi quá mức gượng gạo, lời thoại này là do ai nghĩ hộ anh vậy? Baidu à? Lại còn cái gì mà "chìa khóa đi vào trong lòng anh", nếu như tôi thật sự tiếp nhận cái chìa khóa này thì chẳng những là đại biểu cho việc tôi tha thứ cho anh, mà còn gián tiếp nói cho anh biết rằng tôi vô cùng yêu anh, thậm chí yêu đến nỗi không quan tâm đến tôn nghiêm."
"Anh không cảm thấy rằng bây giờ em còn bận tâm đến tôn nghiêm của em nữa, vì thù hận đã mang lại toàn bộ sức mạnh cho em nhưng cũng hủy diệt em."
Người đàn ông đến gần cô, giọng nói thanh thúy như tiếng nước chảy, đôi mắt xếch thon dài mỹ lệ tinh tế nhìn chăm chú vào cô như đang nhìn con mồi, bộ dạng vô cùng chắc chắn và cao ngạo, quả nhiên là người khiêm tốn, dịu dàng như ngọc.
Hạ Tuyền lui về phía sau, kéo dãn một khoảng cách rất xa với anh, nở một nụ cười ngọt ngào như mật nói: "Anh đi đi." Cô hạ lệnh đuổi khách.
Lệ Tịnh Lương vẫn đứng thẳng tắp ở đó, không hề nhúc nhích, giống như một thanh lợi kiếm đã tuốt khỏi vỏ, thâm tàng bất lộ*.
(*)Thâm tàng bất lộ: người có tài nhưng che đậy, không lộ ra ngoài để cho người khác thấy.
"Hạ Tuyền, em rất thông minh, cũng rất tự biết bản thân mình, nhưng mà chuyện này tốt đẹp hơn so với em nghĩ rất nhiều."
Cô khẽ ngước mắt lên, nín thở yên lặng nghe.
"Anh quả thật có cảm tình với em, cũng quả thật có áy náy." Anh lấy mắt kính xuống, tròng mắt đen sâu thẳm lẳng lặng đưa mắt nhìn cô, "Phần còn lại, từ từ sẽ đến."
Từ từ sẽ đến? Ai có thời gian để lãng phí tuổi thanh xuân ở đây với anh chứ? Cô cần chính là nhanh lên một chút, không thể chậm chạp được.
"Tôi biết rồi, Lệ tiên sinh có thể đi về." Cô lại đuổi người một lần nữa, nói xong thì cũng bước đi, đang đi được nửa đường thì phát hiện ra anh căn bản không hề nhúc nhích, mím môi suy tư một lúc lâu, rồi mới trở lại trước mặt anh hỏi, "Sao lại không đi?"
"Anh tạm thời sẽ không rời khỏi nơi này."
"Bản thân Lệ lão bản là một người đức cao vọng trọng một ngày kiếm được bạc tỷ, ở lại cái nơi hoang vu hẻo lánh này làm gì?"
Lệ Tịnh Lương khẽ liếc cô một cái, ném hộp trang sức lên trên mặt đất, lạnh nhạt nói: "Tu thân dưỡng tính." Dứt lời, liền nhấc chân đi về phía trợ lý, lái xe ô tô rời đi, có lẽ là để tìm chỗ ở.
Hạ Tuyền cúi đầu nhìn hộp trang sức bị anh ném ở trên đất, bên trong là sợi dây chuyền hình chìa khóa mà anh vốn định tặng cho cô, cô suy tư một lúc lâu rồi nhặt hộp trang sức lên nhét vào túi, trong đầu suy nghĩ buồn bực trở về.
Khi trở lại studio thì ánh mắt mọi người nhìn cô đều tràn ngập sự tò mò, Hứa Cách Phỉ cũng đã trở lại, ngồi ngơ ngác ở trên ghế, khi nhìn thấy cô tới thì cũng không nói chuyện mà chỉ tiếp tục ngẩn người.
"Chị Phỉ?" Hạ Tuyền tiến tới hỏi, "Chị làm sao vậy?"
Trợ lý của Lệ Tịnh Lương đã nói gì với người đại diện của cô vậy? Sao cô ấy lại có cái bộ dạng này?
"Không có gì." Hứa Cách Phỉ mấp máy môi nói: "Em tiếp tục quay phim đi, hôm nay còn có ba cảnh nữa là có thể về khách sạn rồi."
"Chị thật sự không sao chứ?" Hạ Tuyền không nhịn được hỏi: " Thủy Tu Tề đã gì với chị?"
"Chị đã nói là không có gì rồi mà." Cô bất đắc dĩ nói, "Cho chị một khoảng thời gian yên tĩnh một mình đi." Nói xong, đi vào trong rừng cây.
Hạ Tuyền định đuổi theo, nhưng đạo diễn lại bắt đầu gọi người, cô hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là bảo Mã Nghĩ đi chăm sóc cô ấy, còn bản thân thì tự đi quay phim.
Buổi tối, sau khi quay phim xong, Hạ Tuyền trở lại khách sạn, Hứa Cách Phỉ vẫn tinh thần hoảng hốt như cũ, đi vào căn phòng của mình rồi không đi ra nữa, ngay cả cơm tối cũng không ăn.
Sau khi Hạ Tuyền ăn cơm với Mã Nghĩ xong thì trở lại phòng, đúng lúc định mở cửa đi vào thì cánh cửa của phòng bên lại được mở ra, bên trong có một người đang nghiêng mình tựa vào cửa, chiếc quần tây dài màu đen, áo sơ mi trắng như tuyết, mặt mày như vẽ, phong thần tuấn lãng.
"Anh ở đây sao?" Nét mặt Hạ Tuyền thoáng biến.
Lệ Tịnh Lương đẩy mắt kính một cái rồi lịch sự nhã nhặn nói: "Thật là trùng hợp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!