Sắp sửa quay xong phần cuối cùng ở vùng nông thôn rồi, nhưng sau khi ở lại nơi đây một khoảng thời gian, Hạ Tuyền liền có chút không muốn trở về thành phố lớn nữa. Vì mặc dù nơi này nghèo khó và chật hẹp, nhưng lại an tĩnh và thành thật, còn cái nơi Giang Thành phát triển đó thì lại giống như một cái lồng sắt, vừa mới đi vào đã thấy ngột ngạt rồi.
Vào lúc đạo diễn hô tiếng "cắt", phần kết thúc của quảng cáo cuối cùng cũng kết thúc, Hạ Tuyền đặt đứa trẻ trong ngực xuống đất, rồi sờ sờ đầu của cô bé nói: "Cảm ơn em đã phối hợp với chị nhiều ngày như vậy, về sau nhớ phải học tập thật giỏi nhé."
Cô gái nhỏ ngước đầu lên nói: "Sau này chị còn đến nữa không?"
Hạ Tuyền cười hỏi: "Em mong chị đến sao?"
Cô gái nhỏ gật đầu: "Rất mong, dáng dấp của chị đẹp như thế, lại còn có văn hóa nữa, về sau em muốn trở thành một người giống chị vậy."
Không nghĩ tới chính mình cũng có thể nghe được câu nói này, vẫn có một đứa trẻ muốn làm một người giống cô sao...... Giống như cô thì có gì tốt đẹp chứ, trên lưng đeo một thâm thù đại hận mà không thể nào buông xuống được, mặc kệ có sống tốt như thế nào đi chăng nữa thì cũng không hề vui vẻ, giống như cô thì có gì tốt đẹp nhỉ?
"Khi nào em lớn lên thì sẽ không muốn trở thành một người như chị đâu."
Hạ Tuyền ánh mắt phức tạp nói một câu này, rồi chào tạm biệt đứa trẻ, đi về phía xe bảo mẫu, định thay quần áo.
Tài xế của cô thấy cô đi tới đây, liền cầm cốc trà sữa từ trong xe ra ngoài, hình như muốn nói cái gì đó, nhưng chợt vấp ngã, cốc trà sữa trong tay bay thẳng đến chỗ cô, làm cho quần áo của cô ướt đẫm.
"Thật xin lỗi Hạ tiểu thư!!"
Tài xế vô cùng sợ hãi muốn giúp cô, nhưng bởi vì nam nữ thụ thụ bất thân nên tay chân cứ luống cuống.
Hứa Cách Phỉ và Mã Nghĩ vừa nghe thấy âm thanh đã liền chạy tới, sau khi nhìn thấy một màn này, Hứa Cách Phỉ lập tức nói: "Mã Nghĩ, cậu đi lấy cho Hạ Tuyền một bộ quần áo nói đi, cả một bộ nội y mới nữa." Cô vừa nói vừa dùng khăn tay lau vết trà sữa trên người Hạ Tuyền.
Tài xế gấp đến độ mau khóc: "Thật xin lỗi chị Phỉ, em không hề cố ý, là do lúc em đi tới đây không để ý đến tảng đá......"
Hứa Cách Phỉ vốn định trách cứ anh ta, nhưng Hạ Tuyền lại khoát tay áo nói: "Truyền thông đều đang ở đây, thôi đi, em đi thay quần áo là được rồi." Nói xong, liền chạy về phía chiếc xe bảo mẫu.
Ngồi ở trong xe, không lâu sau Mã Nghĩ đã mang tới một chiếc túi, bên trong là quần áo cùng với nội y.
Hạ Tuyền cảm ơn cậu ấy, rồi kéo cửa xe lên để thay quần áo. Cô cởi chiếc áo khoác và áo lót bẩn thỉu ra, thay từng món đồ một, tốc độ vô cùng nhanh, toàn bộ quá trình chỉ mất có mười mấy giây, nhưng không thể ngờ được có chuyện lại xảy ra.
Thị trấn nhỏ này không có danh tiếng nên giao thông đi lại cũng rất bất tiện, khi Lệ Tịnh Lương đi đến nơi này thì phải đáp cánh ở một sân bay của một thành phố lớn gần đó, rồi còn phải đi xe vận tải để tới đây nữa, nên khi đã đến được nơi này rồi thì đã buổi trưa ngày thứ hai sau khi anh nói xuất phát, và cũng vừa đúng vào thời điểm Hạ Tuyền bị hắt trà sữa.
Từ khi anh đặt chân lên vùng đất này, Thủy Tu Tề luôn đi theo sau anh, phía sau nữa là các hộ vệ, vẻ mặt của mấy người họ đều rất nghiêm túc, mà khách sạn tốt nhất ở cả khu vực này cũng cùng lắm chỉ có ba sao mà thôi, đã bao giờ gặp được những loại người cao quý như thế này đâu, nên tất cả đều bị sợ hết hồn.
"Lệ tiên sinh, đây đã là khách sạn tốt nhất toàn trấn rồi." Thủy Tu Tề khó xử nói, "Nhưng mà vẫn có chút không tốt, nếu không thì tôi sẽ tìm giúp ngài một căn biệt thư dễ coi một chút ở gần đây."
Lệ Tịnh Lương khoát khoát tay nói: "Không cần đâu, đi lên nghỉ ngơi đi."
Thủy Tu Tề đồng ý, tất cả mọi người đều ở chung một tầng, nhưng trước hết phải đi vào kiểm tra căn phòng mà Lệ Tịnh Lương sẽ ở một lượt.
Trong lúc này, Lệ tiên sinh đang cầm chiếc điện thoại chán muốn chết lật đi lật lại, anh vốn định đọc các tin tức về tài chính và kinh tế một chút, nhưng lại không thể nào tránh khỏi việc nhìn thấy trang đầu của các trang web lớn——Hình ảnh bất nhã của nữ diễn viên mới nổi Hạ Tuyền bị đưa ra ngoài ánh sáng.
Lệ Tịnh Lương vô ý thức nhăn mày lại, ấn vào đường dẫn của bài viết, sau đó liền nhìn thấy những bức hình liên tiếp, mặc dù đã được làm mờ, nhưng lại không hề làm ảnh hưởng một chút nào đến những người khác liên tưởng đến vóc người hoàn mỹ của cô.
Những bức ảnh này đều được chụp ở trong xe, nhưng bởi vì vấn đề góc độ, nên có thể thấy được rằng số máy ảnh trong xe rất ít, nhưng mà gần như tất cả đều là hình ảnh độ phân giải cao của Hạ Tuyền, sao lại có loại chuyện này?
Lệ Tịnh Lương cũng đã nhìn thấy tin tức này rồi, vậy thì tự nhiên Hạ Tuyền cũng không thể nào không biết được, vì cô là người trong cuộc, truyền thông cũng đã sắp sửa đập bể điện thoại của Hứa Cách Phỉ rồi, ba người cùng nhau ngồi chung một chỗ, tất cả đều là vẻ mặt không chút thay đổi nào, ai cũng không biết nên nói gì trước tiên.
Một lát sau, mở miệng trước chính là Hạ Tuyền, cô hạ thấp giọng nói: "Khống chế tên tài xế lại, đừng để cho anh ta chạy mất, báo cảnh sát ngay lập tức, bảo cảnh sát điều tra xem trong xe có camera hay không."
Hứa Cách Phỉ nói: "Tài xế là do công ty điều tới, theo lý thuyết thì không nên có vấn đề gì, với cả gần đây anh ta vẫn luôn đi theo chúng ta, gần như không có thời gian để đi gặp mặt người khác, em chắc chắn là anh ta sao?"
Hạ Tuyền cười lạnh nói: "Không thể gặp mặt nhưng vẫn có thể liên lạc qua điện thoại chứ? Ông chủ của giải trí Trung Hoa là cha của người khác chứ không phải là cha của em, chẳng lẽ cứ là tài xế do ông ta điều tới thì nhất định sẽ đáng tin sao? Chị cứ làm theo là được rồi, sau khi báo cảnh sát xong thì gọi luật sư tới đây, và sắp xếp một buổi họp báo nữa."
"Em sẽ đổi chuyến bay rời khỏi đây nhanh nhất có thể." Mã Nghĩ trầm mặt đi tới.
Hứa Cách Phỉ thở dài nhẹ nhõm một hơi, chuẩn bị làm những việc theo lời Hạ Tuyền đã nói, Hạ Tuyền ngồi một mình ở trong căn phòng, yên tĩnh đến nỗi có chút quỷ dị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!