Tìm Lệ Tịnh Lương để diễn lời thoại? Dùng một người "chuyện lớn" để sử dụng cho chuyện nhỏ như vậy, Hạ Tuyền quả thật rất can đảm.
Chỉ là ngược lại Lệ Tịnh Lương không hề biểu hiện ra sự phản kháng, anh cầm kịch bản trong tay, trên đó có viết ba chữ 《 Lĩnh Nam Hồng 》, anh một tay chống đầu, tựa vào ghế sô pha nhàn nhạt hỏi: "Phim hả?"
Hạ Tuyền ngồi ở bên cạnh, cơ thể dán chặt vào cánh tay của anh, xúc cảm mềm mại ấm áp làm cho không người nào có thể bỏ qua được, Lệ Tịnh Lương liếc mắt nhìn cô, tầm mắt rơi vào trước ngực của cô, vô cùng bình tĩnh dừng lại mấy giây, rồi mặt không đổi sắc thu hồi lại.
Thấy vẻ mặt vẫn bình tĩnh trong veo như cũ của anh, trong lòng Hạ Tuyền bỗng nổi lên những gợn sóng, cô không tự chủ được cầm lấy tay anh, tựa vào trên bả vai của anh dịu dàng nói: "Ừ, phim kháng chiến, tôi diễn vai một đặc vụ." Cô từ từ kể lại, "Cô ấy sinh ra ở Nhật Bản, là người lai Trung
-Nhật, rất quen thuộc đối với đất nước bên kia, sau khi chiến tranh nổ ra liền gia nhập quân đội Nhật Bản, nằm vùng cho quân đội Trung Quốc."
Lệ Tịnh Lương tùy tiện lật hai trang giấy, phát hiện ra cô không hề kể gì về nội dung phim.
Thân thế của người phụ nữ này có thể nói là giống y hệt với bản thân Hạ Tuyền, đều là bởi vì trả thù cha mà xâm nhập vào hang hổ, chỉ khác là cha của cô là ông chủ của giải trí Trung Hoa Diệp Hân, còn cha của nhân vật là một vị sĩ quan của Nhật Bản (là một tên cặn bã).
Nhưng những mặt trái lại giống nhau như đúc.
Lệ Tịnh Lương khép tập kịch bản lại, liếc mắt về phía người phụ nữ gần như leo lên trên người anh nói: "Cô biết rồi đấy, tôi là một thương nhân, không bao giờ làm ăn mua bán lỗ vốn."
Hạ Tuyền nghiêng đầu nhìn anh, ngay cả dáng vẻ tò mò cũng đẹp như vậy: "Cho nên?"
Anh cúi đầu tiến lại gần cô, đôi mắt xếch thon dài sắc bén xuyên qua cặp mắt kính nhìn thẳng vào mắt cô, cười như không cười nói: "Cho nên, cô tình nguyện vì điều này mà trả cho tôi cái đây?"
Hạ Tuyền có chút cứng họng, hình như cô đang dần chìm đắm vào trong ánh mắt của anh, ánh mắt của anh giống như dải ngân hà trên bầu trời, các vì sao lỗng lậy rải rác, không để ý một chút là sẽ bị lạc ở trong đó.
Trong chốc lát, cô khẽ chật vật dời tầm mắt đi, không chút để ý nói: "Thân ái, anh thật là không hiểu phong tình gì cả."
Lệ Tịnh Lương nhếch khóe miệng, nhưng sắc mặt lại hết sức lạnh nhạt: "Thời gian chúng ta quen biết nhau không được bao lâu, còn chưa quen thuộc đến mức có thể xưng hô như vậy đâu, thân ái. Hai từ xung hô này, tôi trả lại cho cô."
Người đàn ông Lệ Tịnh Lương này thật sự là...... Thật sự là rất khó để kiếm nha!
Hạ Tuyền cắn môi oán hận trừng mắt nhìn anh, tính háo thắng của cô đều bị anh kích thích làm cho thức tỉnh hết rồi, trong lòng vọt lên một ngọn lửa nhỏ, kích động cho rằng chỉ cần có thể bắt được anh, cho dù có làm ra loại hy sinh hay cố gắng gì thì đều đáng giá.
"Là tôi vượt qua rồi." Một lát sau, Hạ Tuyền mới bình tĩnh, lại khôi phục vẻ ung dung thong thả, bộ dạng thướt tha mềm mại ngồi thẳng người, nghiêng mắt nhìn anh, nói: "Tôi tự nhận là đã gặp qua không ít đàn ông, nhưng kiểu người như Lệ tiên sinh thì vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, không xếp nên xếp anh vào loại người như thế nào đây?"
Cô thật sự giống như đang nghiêm túc suy nghĩ, nêu ra mấy ví dụ: "Mỹ nam xinh đẹp? Không phải, thịt tươi nhỏ? Hình như là không phải, cao to đen hôi? Ừhm, vẫn chưa thỏa đáng." Trầm ngâm trong chốc lát, cô chợt cười một tiếng, mắt cong thành lưỡi liềm, kích động nói, "Lệ tiên sinh là một con người cứng rắn!" d.đ.l.q.đ. tiểu ốc
Cô đặc biệt nhấn mạnh từ "cứng rắn" này, sau khi nói xong bàn tay trắng nõn cũng di chuyển dần xuống đến eo anh, càn rỡ đụng chạm vào vùng tam giác nguy hiểm kia, Lệ Tịnh Lương rũ mắt quét một vòng, không hề ngăn cản, cũng không hề nói một lời nào, thái độ không có bất kỳ thay đổi gì so với lúc trước.
"......"
Thế nhưng lại không có phản ứng, người đàn ông này rốt cuộc là không được hay là chưa được đây? Hạ Tuyền tuyệt đối sẽ không hoài nghi sức quyến rũ của mình, vì như vậy thì quá đả kích người rồi, cô nhắm mắt thu tay lại, thở ra một hơi rồi nói tựa như muốn trả thù, "Aiz, Lệ tiên sinh nén bi thương, một khi con người đã lớn tuổi, thì chắc chắn sẽ có chút lực bất tòng tâm, không cần cảm thấy quá buồn bã, nên ngắm phong cảnh đẹp nhiều hơn, mỗi nơi đi một chút, để mở rộng tầm mắt."
Lệ Tịnh Lương lịch sự mím môi cười một tiếng, thuận theo ý cô nói: "Được, tôi rất thích nghe tiếng sóng, không bằng bây giờ chúng ta đi luôn đi?"
Hạ Tuyền ngẩn ra, nhất thời không từ chối được, vì vậy hơn nửa canh giờ, bọn họ liền xuất hiện ở bờ biển ngoại ô của Giang Thành.
Trời đã dần dần tối, Hạ Tuyền chỉ mặc một chiếc váy đỏ mỏng manh đứng ở bên cạnh Lệ Tịnh Lương, nhưng anh lại một thân tây trang ở trên bãi cát, cái đó gọi là giữ ấm.
Hạ Tuyền có chút lạnh co rúm lại, Lệ Tịnh Lương rũ mắt nhìn cô, ánh mắt giống như đang nói: còn muốn quyến rũ tôi nữa không?
Hạ Tuyền gần như rất muốn nhận thua, nhưng lại không phục, cô cắn răng, đột nhiên giơ tay lên lột áo khoác của anh ra, anh cũng không có phản kháng, thuận theo ý cô, chờ đến khi cô mặc được áo khoác của anh vào, trong hơi thở tràn ngập mùi vị thuộc về anh, thì lúc này mới thoáng cảm thấy ấm áp và an tâm.
"Quá đáng." Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mấp máy, khạc ra hai từ này, rốt cuộc không hề cố ý giả vờ ngoan nữa.
Như vậy thì cô còn thuận mắt hơn một chút, Lệ Tịnh Lương thấy cô lạnh đến nỗi run lẩy bẩy, rốt cuộc cũng chịu lùi một bước.
"Không phải là cô nói muốn đối đáp lời thoại sao?"
Hạ Tuyền kinh ngạc nhìn sang: "Anh đồng ý?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!