Sau khi tiễn ba mẹ, tôi đến bệnh viện.
Vừa đến cổng bệnh viện, bất ngờ một chiếc xe bán tải lao thẳng về phía tôi.
Linh cảm có chuyện chẳng lành, tôi vừa định hét lên thì hai gã đàn ông lực lưỡng từ trên xe nhảy xuống.
Một tên bịt miệng tôi, tên còn lại kéo tôi đi.
Chúng nhanh chóng lôi tôi lên xe.
Hai tên này rõ ràng là đã được huấn luyện bài bản, không phải hạng côn đồ đầu đường xó chợ.
Lên xe chưa được bao lâu thì tôi đã ngất đi.
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang bị nhốt cùng Lâm San San trong một căn nhà gỗ nhỏ.
Lâm San San giả vờ sợ hãi, vừa khóc vừa hỏi tôi:
"Sao cô cũng bị bắt cóc vậy?"
Tay chân tôi bị trói chặt.
Tôi thử vùng vẫy thì Lâm San San bỗng nhiên hét toáng lên:
"Cô định bỏ trốn à? Đừng có bỏ tôi lại đấy nhé!"
Vừa dứt lời, hai tên bắt cóc đã đẩy cửa xông vào.
Chúng đe dọa:
"Dám chạy trốn, tao đánh gãy chân mày!"
Tôi cúi đầu xuống, không dám động đậy nữa.
Bọn chúng chụp ảnh tôi và Lâm San San rồi gửi cho Lâm Thần và Lâm Phi Nhiên.
Ngay sau đó, điện thoại reo lên.
Tên bắt cóc nói với người ở đầu dây bên kia:
"Chiều mai 2 giờ, mang hai trăm triệu đến bến tàu phía Tây thành phố. Không được báo cảnh sát, nếu không tao sẽ xé xác con tin."
Lâm Phi Nhiên là người nghe máy.
Anh ta đồng ý ngay lập tức.
Sau khi bọn bắt cóc rời đi.
Lâm San San giả vờ ngây thơ nói với tôi:
"Hay là chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi."
Tôi nhướng mày:
"Trốn bằng cách nào? Ở đây toàn là người của họ."
"Ở đây chỉ có ba tên thôi. Chỉ cần tôi dụ chúng đi chỗ khác, cô sẽ có cơ hội trốn thoát. Sau khi trốn thoát, đừng quên tìm người đến cứu tôi là được."
Tôi không tin Lâm San San lại tốt bụng đến thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!